Cũng may đã có Nghiêm Thanh xách về.
"Vội cái gì!" Nghiêm Thanh tức giận quát: "Tiểu Tái đã đậy kín Ôn Phục Tử lại rồi, dù có về cũng không nhìn thấy gì đâu, đúng không? Đi ăn cơm trước đã."
"Nhưng mà..." Chu Phổ cau mày, do dự không quyết...
Dù không xem được tình hình bên trong nhưng chí ít cũng có thể ôm vào lòng mà, như vậy thì lòng ông ấy mới thấy yên ổn được.
"Đủ rồi, em đừng dùng dằng nữa." Giọng nói giận dữ của Nghiêm Thanh cắt ngang lời ông ấy, vài giây sau lại mở miệng: "Mọi người đi hết rồi Tiểu Tái lại ra ngoài tìm cây trúc, khổ cực lắm mới cứu sống được Ôn Phục Tử đấy, chẳng phải em nên cảm ơn trò ấy một tiếng sao?"
"Đúng đúng đúng." Chu Phổ giật mình, vỗ trán một cái thật kêu rồi quay sang nhìn Tô Tái Tái, trên mặt lộ vẻ áy náy: "Tiểu Tái à, em xem thầy đi, vui đến choáng váng luôn rồi.
Bữa cơm hôm nay thầy mời, đúng rồi, sau khi ăn cơm xong em còn thèm món gì nữa không? Hay để thầy mua đồ ăn vặt cho em nhé? Muốn gì cứ việc chọn!" Chu Phổ vừa cười vừa phất tay, trông có vẻ rất hào phóng.
Có điều ông ấy vừa dứt lời, Nghiêm Thanh đã xen miệng vào: "Thế em đi mua đồ ăn vặt đi, ban nãy tôi đã nói trước với Tiểu Tái rồi, lát nữa các trò ấy sẽ gói vài xiên thịt nướng mang về ký túc xá ăn, em đừng có giành trả tiền với tôi."
Chu Phổ gật đầu lia lịa, luôn miệng đáp: "Không giành, không giành đâu."
Chờ thầy và sư bá nói xong, Thẩm An mới mở miệng cười, bảo: "Người cần cảm ơn nhiều nhất là em mới phải. Đàn em à, hay là từ ngày mai trở đi, tôi sẽ tài trợ bữa khuya cho em nhé? Bảo đảm một tháng không bữa nào giống bữa nào."
"Được ạ, cảm ơn đàn anh." Tô Tái Tái khẳng khái đồng ý, không chút khách khí, còn híp mắt cười bổ sung: "Có điều anh phải tài trợ tận mười phần mới được đấy."
Nhà cô nhiều thú cưng lắm, cắn vài miếng là hết mất tiêu.
À, đàn chị phía đối diện cũng cần "cho ăn" một phần nữa.
Nghe vậy, Thẩm An bật cười: "Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho em hai mươi phần luôn."
Hai mắt Tô Tái Tái lập tức sáng rực như đèn pha, cô ngồi thẳng lưng, cười khoái trí: "Cảm ơn đàn anh nhiều, người tốt ắt sẽ gặp chuyện tốt."
Câu nói này khiến Nghiêm Thanh không kiềm được mà khinh bỉ: "Sao lần nào con cũng khen người ta như vậy thế?"
Dứt lời, mọi người cùng phá lên cười.
Lần này, tuy Bạch Ngữ Dung đã gây ra chuyện lớn, nhưng cũng cho Chu Phổ một lý do chính đáng để lắp camera theo dõi.
Nếu có người thấy khó hiểu, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết ngay chân tướng, từ đó suy ra được nguyên do, nhờ thế mà gián tiếp làm giảm bớt rất nhiều rủi ro.
Chính vì vậy, Chu Phổ hay nói đùa rằng có khi ông ấy còn cảm thấy hẳn là nên cảm ơn Bạch Ngữ Dung vì hôm ấy đã làm loạn hết lên.
Chuyện gắn camera cũng chẳng cần phiền tới người ngoài. Sau khi quay về, Thẩm An lập tức tìm người tới lắp đặt suốt đêm, qua hôm sau là đã trang bị đầy đủ hết. Tốc độ nhanh tới nỗi khiến người khác phải tặc lưỡi.
Đương nhiên, hôm sau, lúc Bạch Ngữ Dung đến lớp đã tình cờ nghe được mấy cô nữ sinh ngồi đằng sau, hơi chếch sang một bên so với mình bàn tán sôi nổi về chuyện này.
"Sao tự dưng lại lắp camera thế?" Có người tò mò hỏi.
"Ai mà biết, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi." Cô gái đang nói tạm dừng vài giây, rồi hạ giọng thì thầm: "Bạn tớ bảo là hình như trong số các học sinh đến chỗ thầy Chu thực hành hôm qua đã có người làm gì đó khiến thầy Chu không hài lòng."
"Hả? Làm gì là làm gì cơ?" Bạn học nghe xong thì vội thúc giục: "Này, cậu đừng thừa nước đục thả câu chứ, nói lẹ đi."
"Nghe đồn là..." Đương lúc cô nữ sinh đó tỏ vẻ thần bí, định nói gì đó, Bạch Ngữ Dung ngồi phía trước họ bỗng siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, sau đó mím chặt môi, rồi lại cố gắng mỉm cười, ngoái đầu nhìn về phía mấy cô gái đang xì xào bàn tán kia.
Ngay lúc cô nữ sinh chuẩn bị mở miệng thì vô tình mắt đối mắt với cô ta.
Lúc phát hiện trên mặt cô nữ sinh kia thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, lại cực kỳ lễ phép mỉm cười, bảo: "Đàn chị ơi, em chính là một trong những học trò tới chỗ thầy Chu thực hành hôm qua đó ạ, kỳ thật đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ."
“Hả?” Nghe vậy, mấy cô gái khác tỏ vẻ hoài nghi: "Nếu chỉ là hiểu lầm thì tại sao thầy Chu lại tức giận tới vậy?"