Anh ấy chỉ còn thiếu nước nói với Trác Mai: “Xin chị thương xót, xem qua kịch bản này đi, nó thật sự rất thích hợp với chị, vô cùng, đặc biệt thích hợp!”
Tô Tái Tái đứng ở một bên, nhìn Trác Mai nói liên tục ba câu: “Cảm ơn cậu, không cần, không cân nhắc.”, lúc cô đang cười trộm thì có người gọi điện thoại tới.
Cô lấy ra xem, nhìn thấy người gọi tới là Đại Khôn Hào thì cảm thấy bất ngờ, cô nhướng mày, đi qua một bên, bắt máy nói: “A lô, cậu chủ Đại, có gì cần chăm sóc à?”
Đại Khôn Hào đau khổ nói: “Cô Tô, chị nói vậy khiến em sợ hãi đấy. Không phải cô vẫn luôn chăm sóc em sao? Buổi phát sóng trực tiếp chơi game mấy hôm trước vẫn là cảm ơn cô, bây giờ đội tuyển bọn em cũng coi như có nhiệt độ, nhờ cô mà có rất nhiều người hâm mộ mới ủng hộ bọn em.”
“Ừ, vậy mọi người phải biểu hiện tốt một chút…” Tô Tái Tái nói.
Đáng tiếc, cô vừa nói xong đầu dây bên kia đã thở dài hai tiếng rồi nói: “Chuyện này… Bọn em sẽ cố gắng.”
“Ồ! Cậu gặp phải khó khăn gì sao?” Tô Tái Tái nhíu mày: “Nói tôi nghe một chút? Có khi tôi có thể giúp cậu một tay.”
“Chuyện này… Cô Tô, chị thật sự không giúp được đâu.” Đại Khôn Hào nói xong, dừng lại một chút, cậu ta kể sơ qua cho Tô Tái Tái nghe: “Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, có điều… Dạo gần đây đội viên trong đội nếu không thi đấu thì đều sẽ chơi trò chơi một chút để không bị thụt lùi.
Nhưng mà... Không biết là bọn họ bị người ta để mắt tới hay đã có chuyện gì xảy ra.
Trong trò chơi có một người chơi sừng sỏ mới nổi lên, người đó đè đám đội viên trong đội ra mà đánh, đánh tới nỗi cả đám đều gần như mất hết sĩ khí.”
Đại Khôn Hào nói tới đây lại nhịn không được thở dài: “Em thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, đừng nói là tranh tài chính thức, e rằng chỉ thấy bàn phím thôi là đội viên đều run tay hết cả rồi.”
Bóng ma tâm lý đó – lớn hay không lớn đây!
“À, vậy đúng là tôi không giúp gì được rồi, chính cậu tự mình cố lên.” Tô Tái Tái nghe xong gật đầu, cô khựng lại một chút, kéo chủ đề quay lại: “Đúng rồi, cậu gọi điện cho tôi là có chuyện gì?”
Được Tô Tái Tái nhắc nhở, Đại Khôn Hào vỗ ót, nói: “Suýt nữa thì em quên mất chuyện quan trọng. Cô Tô, cô có biết chuyện có một cậu ấm tới tham gia chương trình không?”
“Ừ, tôi vừa mới biết tổ chương trình lại mời tới một cậu ấm.” Tô Tái Tái nhấn mạnh chữ “lại”.
Đại Khôn Hào ở đầu dây bên kia ngại ngùng cười, một lúc sau, cậu ta nghiêm nghị nói: “Cô Tô, người đó không giống như em đâu. Cho nên, nếu có thể, cô Tô tuyệt đối đừng chung đội với cậu ta. Cậu ta là kẻ rất khó lường.”
“Cậu nói như thế…” Tô Tái Tái xoa cằm nói: “Ngược lại khiến tôi muốn khiêu chiến một chút.”
“???” Đại Khôn Hào ngây đơ.
Cậu ta đang muốn tiếp tục khuyên hai câu thì nghe thấy bên phía Tô Tái Tái có người gọi cô, thế là trước khi cô cúp máy, cậu ta dặn dò một câu: “Cô Tô, tóm lại, chị đừng sốc nổi quá!”
“Nghe rồi, đã hiểu.” Tô Tái Tái nhẹ nhàng đáp lời, nói thêm câu: “Gặp lại sau” rồi nhanh chóng cúp máy.
Đại Khôn Hào ở đầu dây bên kia đứng ngây ra một lúc mới lắc đầu, cất điện thoại đi.
Với giọng điệu đó của cô Tô, cậu ta không tin cô thật sự hiểu rõ rồi đâu.
Nhưng Đại Khôn Hào không có thời gian suy nghĩ nhiều, có người ở đằng sau gọi với: “Anh cả!!!” Đại Khôn Hào nhịn không được thở dài.
Cậu ta quay lại nhìn người đang kinh hoảng chạy về phía mình: “Support, có chuyện gì?”
“Anh AD đang lén khóc đấy.” Support vô cùng nôn nóng kéo Đại Khôn Hào đi tới nhà vệ sinh: “Anh nhanh đi an ủi anh ấy một chút đi.”
“???”
Không phải chứ. Lần sau có thể kiếm chỗ nào thơm hơn mà khóc có được không?
Đại Khôn Hào đần người, cảm thấy rất đau khổ. Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy làm ba không dễ dàng gì.
Hóa ra… Làm anh lớn lại cần phải quan tâm nhiều chuyện như thế.
Còn đại thần tên là “Bé Giấy” kia nữa, rốt cuộc bọn họ đã làm gì nên tội với người đó?
Đại Khôn Hào đau đầu, cậu ta thậm chí còn muốn quỳ gối trước mặt đại thần đó luôn.
Ở bên kia, sau khi Tần Trác Thắng cúp điện thoại, nhìn Bách Trúc đang đi nhanh về hướng mình, nghi ngờ hỏi: “Chú hai Bách?”
“Giúp chú một việc.” Bách Trúc nghiêm túc, dáng vẻ như thể “thành bại của tổ chức đều do cháu quyết định”.