“???”
“Giúp chú…” Đạo diễn nổi tiếng Bách hơi nhíu mày nói: “Giúp chú nói vài lời với ảnh hậu Trác…”
“Hả?” Tô Tái Tái nghiêng đầu nhìn Bách Trúc, cô chớp mắt một cái, ngây thơ nói: “Chú là ai chứ? Chẳng lẽ tự chú ra trận mà ảnh hậu Trác lại không cho chú chút tình mọn đó sao? Làm gì mà cần tới con nhóc như cháu.”
… Đờ mờ. Lại còn trả lại anh ấy nguyên câu.
Bách Trúc đau khổ vô ngần, duỗi một ngón tay ra nói: “Bao ăn khuya một tháng.”
“Được rồi, ông chủ, bây giờ cháu đi liền đi.” Vì đồ ăn của thú cưng, người làm công Tô Tái Tái đi làm việc.
Sau đó?
Sau đó Bách Trúc nhìn thấy Tô Tái Tái cầm một ly nước chanh tới chỗ ảnh hậu Trác, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chị ấy, nói: “Chị Mai, em nghe chú hai Bách nói chú ấy có một kịch bản, khí chất của nhân vật chính thật sự rất hợp với chị. Nói thật…”
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Em không cảm thấy người khác có thể diễn được nhân vật đó.”
“Thật sao?” Trác Mai nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Lúc chị ấy đứng dậy, thì chủ động đưa tay cho Bách Trúc, anh ấy được sủng mà hoảng cầm lấy tay Trác Mai, chị ấy mỉm cười nói: “Vậy thì đợi sau khi ghi hình xong, chị và đạo diễn Bách phải thảo luận một chút xem sao? Vừa đúng lúc chị có hai tháng trống lịch trình.”
Thế này…
Sao nhóc con này nói chuyện dễ dàng thế nhỉ?
Bách Trúc bị một cái bánh có nhân nện xuống đầu, ngẩn ngơ gật đầu, sau đó lại ngơ ngác quay qua nhìn Tô Tái Tái.
Cô vươn một ngón tay ra với anh ấy, giống như đang nhắc anh ấy đừng có quên tiền công.
Đúng lúc này, người chơi bình thường cuối cùng cũng tới, là một cậu ấm còn giàu có hơn cả Đại Khôn Hào, bởi vì cậu ấy được đạo diễn La và A Quần cùng nhau “hộ tống” tới chỗ ghi hình.
“Là ở đây sao?” Giọng nói cậu trai trẻ đầy vẻ ghét bỏ, cậu ấy hít mũi nói: “Chỉ vậy thôi hả?”
Tô Tái Tái và mọi người cùng nhau nhìn qua, lập tức nhìn thấy một cậu nhóc mười một, mười hai tuổi đứng đó nhìn quanh, hình như cái gì cũng không khiến cậu ấy hài lòng.
Sau khi nhìn xung quanh một lúc, Chung Tử Ngang khinh thường hừ một tiếng, cảm thấy những người này không có ai giỏi hơn chị Bé Giấy của cậu ấy.
“Chỗ này… Bời vì đây vẫn là chỗ ghi hình mà, đợi lát nữa thật sự vào trò chơi cậu chủ nhỏ sẽ thấy thú vị hơn nhiều.” Đạo diễn La đứng bên cạnh kiên nhẫn dỗ dành.
Nói xong ông ấy ra sức nháy mắt với A Quần, để anh ta cũng nói phụ. Ai ngờ A Quần lại vờ như chẳng thấy gì cả!
Thật quá đáng!
Không còn cách nào khác, đạo diễn La đành phải quay qua nhìn chị Hà, ném cho chị ấy một ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Chị Hà chỉ có thể dẫn theo vài trợ lý nữ đi qua, thầm hy vọng cậu chủ nhỏ này có thể nể tình các chị gái mà tốt tính hơn một chút.
Đáng tiếc, nếu cậu chủ nhỏ biết nể mặt con gái thì cậu ấy đã không là cậu chủ nhỏ.
Nhất là con trai tầm mười một, mười hai tuổi, đang là tuổi không sợ trời không sợ đất, hung dữ như gấu lại có trí thông minh nhất định, không phải cứ tùy tiện cho một viên kẹo là có thể dỗ được, như vậy càng khiến người ta đau đầu.
“À, là cậu nhóc nhà họ Chung à?” Bách Trúc nhìn về phía Chung Tử Ngang, nhận ra đứa nhỏ đang nói chuyện là ai.
Tô Tái Tái nghe xong quay qua nhìn anh ấy rồi lại quay qua nhìn Trác Mai, thấy chị ấy cũng yên lặng gật gật đầu, chứng tỏ cũng biết cậu ấy, cô cười hỏi: “Chú Bách, chị Mai, hai người đều biết cậu ta à?”
Bách Trúc gật đầu: “Ông cụ Chung có một bảo bối quý giá là cậu ta thôi. Ông cụ ấy và ông già nhà chú có quan hệ không tệ.”
Khựng lại một chút, anh ấy nói thêm: “Có điều chú cũng chưa gặp tên nhóc này được mấy lần.”
“Chị cũng không khác gì mấy.” Trác Mai gật đầu.
Tô Tái Tái tỏ vẻ đã hiểu, thấy cả đám người đạo diễn La và chị Hà đứng bên đó sứt đầu mẻ trán, cô hơi nhún vai, dáng vẻ thấy thương nhưng không giúp gì được.
“Những người ở đây đều là Huyền Linh Sư sao?” Chung Tử Ngang nhìn xung quanh một chút rồi quay qua hỏi chị Hà.
“Đúng vậy, đều ở đây cả.” Chị Hà nhỏ giọng cười, dỗ dành cậu ấy: “Cậu chủ nhỏ có đặc biệt muốn chung đội với ai không? Nói không chừng lát nữa rút thăm có thể rút trúng đấy.”
Chung Tử Ngang đang cúi đầu chơi điện thoại, không thèm để ý tới chị Hà, cậu ấy mở weibo lên, mở một bài viết ra rồi đưa cho chị Hà xem, hỏi thêm: “Đây là weibo của tất cả mọi người ở đây à?”