“... Lạ quá.” Miêu Đại Yên vò đầu than vãn.
Lúc này, Trác Mai liếc nhìn đồng hồ, báo: “Cụ à, sắp hết mười lăm phút rồi đó.”
“Hả? Nhanh vậy sao?!” Miêu Đại Yên ngạc nhiên, cúi đầu nhìn đèn pin trên tay mình, nói: “Hèn chi ánh đèn ngày càng mờ.”
Lần này, để gia tăng cảm giác cấp bách, áp lực cho khách mời, những công cụ trong Huyền Linh Sư đều có thời gian sử dụng.
Ví dụ như lượng điện trong ba chiếc đèn của nhóm Tô Tái Tái chỉ cầm cự được khoảng mười lăm phút. Nếu hết mười lăm phút mà ba người vẫn chưa tìm được lối ra, vậy chỉ còn nước mò mẫm trong bóng đêm.
Đương nhiên, có khả năng họ sẽ đụng trúng mối nguy hiểm không tên nào đó cũng nên.
“Tôi tắt đèn của mình, qua dùng chung với Tái Tái cũng được, vậy thì có thể tiết kiệm được chút đỉnh.” Trác Mai nói.
“Ừm.” Miêu Đại Yên gật đầu, dừng vài giây rồi quay sang bảo Tô Tái Tái: “Tiểu Tái à, nhớ bảo vệ ảnh hậu Trác thật tốt nha.”
Nói xong, chú ấy lại phát hiện nãy giờ Tô Tái Tái vẫn luôn quay đầu nhìn về một phía khác, bèn gọi thêm một tiếng: “... Tiểu Tái?”
Sau đó, chú ấy cũng hướng mắt nhìn theo hướng cô đang nhìn, đặng hỏi: “Cô xem gì mà chăm chú vậy?”
Ánh đèn loé lên, mọi người phát hiện nơi đó lại có một chiếc xe bị hư khác đang đậu.
Giống với chiếc xe trước, tuy trên cửa chiếc xe này cũng phủ một lớp bụi dày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng người đang ngồi yên bất động bên trong.
“Chậc, lại là ma-nơ-canh.” Miêu Đại Yên mắng khẽ một câu, rồi quay sang nhìn Tô Tái Tái, nửa đùa nửa thật hỏi: “Tiểu Tái nè, đây cũng là ý tưởng của đạo diễn Bách đúng không?
Nếu anh ấy mà như vậy thật, chắc chắn tôi sẽ từ chối nhận thần tượng đấy, hơn nữa còn được nước làm tới, yêu cầu anh ấy mời tôi làm diễn viên khách mời trong bộ phim mới của anh ấy. Nếu đạo diễn Bách không đồng ý…”
Miêu Đại Yên tạm dừng vài giây, như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi sẽ quỳ xuống xin anh ấy làm ơn hãy quay về với thể loại khoa học viễn tưởng đi.”
Muốn thay đổi cũng được thôi, nhưng thế này có phải thành công hơi quá rồi không?
Câu nói này lại chọc trúng điểm cười của cư dân mạng, một loạt bình luận [Ha ha ha] lướt qua màn hình, tiện thể gia nhập hàng ngũ ca cẩm.
[Chính xác, tôi cũng cho rằng đạo diễn Bách nhận lời trở thành tổng đạo diễn của Huyền Linh Sư là vì muốn tìm cơ hội thực nghiệm thử, xem coi mọi người thấy hình thức nào khủng bố hơn!]
[?! Hoá ra đây mới là chân tướng ư?!]
[A… nghe bạn nói vậy… tự nhiên tôi cũng thấy có lý phết.]
Không chỉ khán giả mà các nhân viên khác của tổ chương trình cũng “hoảng sợ nghiệm ra chân tướng”. Thậm chí, lúc phó đạo diễn La bày ra biểu cảm “Thì ra là thế hả?”, còn không quên bật thêm một màn hình phụ quay phản ứng của Bách Trúc.
Sau đó, cư dân mạng đang xem trực tiếp bất ngờ nhìn thấy trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bách Trúc bỗng quay đầu, liếc mắt cười bỉ ổi.
“... Đúng! Chính là như vậy đó!” Chuyện Bách Trúc bị người quay phim quay cận mặt, cộng thêm cái nhìn ban nãy, thế nên dù mọi người chẳng nói câu nào, nhưng cái bầu không khí “Là vậy đúng không? Chính là như vậy phải không?” vẫn hiện rõ mồn một.
Thế nên Bách Trúc dứt khoát quay đầu nhìn về phía người quay phim, bày ra dáng vẻ “Lỡ rồi cho lỡ luôn”, hống hách chống nạnh hỏi: “Sao? Sợ không?”
Kênh phát sóng: [???]
Tổ chương trình: “???”
Còn ở đó mà đắc chí?! Dám doạ fan như vậy, chẳng lẽ anh không sợ fan quay lưng bỏ đi hả?!
Thấy ảnh hậu Trác trên màn hình chưa?! Có tin bọn này lập tức trèo tường cho anh biết mặt không hả?
“Đi đi, cút sang một bên đi.” Đạo diễn Bách vẫn sừng sững như núi, thậm chí còn đuổi người quay phim đang quay mình đi với lý do quá phiền: “Đừng quấy rầy tôi làm việc.”
… Đúng là quá đáng! Liếm nốt miếng cuối rồi trèo tường thật đây!
Cư dân mạng đồng tâm hiệp lực “phản chiến”, tuyên bố từ giờ trở đi muốn biến thành antifan.
Sau vài phút tương tác ngắn ngủi, tới khi một bình luận to tướng, tô màu đỏ thẫm, còn phát sáng lấp lánh rằng [Mau xem nhóm Cụ Đẹp kìa] thì khu bình luận mới im lặng trở lại, một lần nữa tập trung tinh thần xem trực tiếp.
Cùng lúc này, Miêu Đại Yên vừa nói giỡn xong không bao lâu, thấy Tô Tái Tái vẫn còn nhìn chằm chằm chiếc xe hư, thế là trong lòng chú ấy lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn, vô thức ghé sát lại gần cô, giọng điệu cũng cẩn trọng hơn nhiều: “Tiểu Tái à, có phải… bên trong có thứ gì không ?”