Không chỉ mình chú ấy thấy ớn lạnh, mà tới cả người quay phim cũng bắt đầu tiến lại gần Tô Tái Tái, hệt như chỉ cần cô gật đầu một phát là sẽ tức tốc trốn ra sau lưng cô mong được chở che liền.
Tổ chương trình sắp xếp thế nào là chuyện của bên đấy, chứ mấy người quay phim như bọn họ có biết gì đâu!
Thế nên người bị doạ sợ không chỉ có mình người chơi và khách quý, mà còn có cả nhóm thợ quay phim đáng thương đi cùng họ đây.
“Hả?” Tô Tái Tái ngoái đầu nhìn mọi người, trên mặt để lộ biểu cảm như muốn hỏi “Sao ai cũng rúc qua đây thế?”.
Tầm vài giây sau, cô mới hoàn hồn trả lời câu hỏi của Miêu Đại Yên: “Tạm thời chưa có gì.”
Tạm...?!
Tạm thời nghĩa là sao?!
Nhưng trước khi Miêu Đại Yên kịp lên tiếng hỏi thêm thì Tô Tái Tái lại nhìn sang chú ấy, chỉ vào chỗ khác và nói: “Cụ ơi, chúng ta qua đó xem thử nhé? Hình như chúng ta chưa đi qua đó.”
Dừng một chút, cô nói thêm: “Phải nhanh lên nha, ...thời gian không còn nhiều đâu.”
???
...Không, bây giờ cô lại cười tủm tỉm nói lời này, trông rất đáng sợ đấy, được không nào?!
Miêu Đại Yên chỉ cảm thấy lại hơi rợn tóc gáy, nhưng chú ấy cũng không lãng phí thời gian để nói những thứ khác, chú ấy vội vàng đi ở đằng trước, đi về phía Tô Tái Tái chỉ.
Không ngờ đúng là đã thuận lợi tìm được lối đi đến tầng một.
Miêu Đại Yên đứng ở lối đi an toàn, không khỏi rũ mắt quay đầu nhìn sang Tô Tái Tái rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Tái này, ...cô sẽ không phải luôn biết là ở đây mà không nói ra chứ nhỉ?”
Ơ?!
Một câu nói không chỉ khiến Trác Mai và người quay phim đi theo giật mình, mà còn cả cư dân mạng.
Ống kính ngay lập tức quay thẳng vào mặt Tô Tái Tái, mang theo sự chất vấn và buộc tội vô hình.
Vậy là những gì họ vừa nãy sợ hãi đến thế, nhưng thật chất là không cần phải trải qua ư?!
“Ừ…” Tô Tái Tái chớp mắt rồi nở nụ cười trước ánh nhìn của mọi người, cô nói với vẻ vô cùng vô tội và ngây thơ: “Chú hai Bách nói rằng phải có cảm giác trải nghiệm trò chơi mà…”
Cho nên không liên quan gì đến cô cả~
Ngay khi lời này vừa được nói ra thì ống kính lập tức “vụt” một tiếng quay thẳng vào mặt Bách Trúc, hậu kỳ đặc biệt sẽ chèn thêm hiệu ứng âm thanh và dòng chữ “Bốp! Bốp! Bốp!”, cộng thêm ba chữ “Lại là anh!” ngay trên đầu Bách Trúc.
Đạo diễn nổi tiếng Bách lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, không nhìn vào ống kính.
Một hồi sau, anh ấy mất kiên nhẫn, “ôi dào” một tiếng và đẩy ống kính ra, tức giận nói: “Nhanh lên đi, mười lăm phút sắp hết rồi!”
Hừ! Thời gian sắp hết thì đã sao, chẳng phải bây giờ họ đã đứng ở lối vào rồi sao?
Miêu Đại Yên đắc chí cười toe toét trước ống kính, sau đó đưa tay muốn đẩy cửa an toàn ra, chú ấy đẩy một phát! Nhưng lại không đẩy ra được.
“Ơ?!” Miêu Đại Yên thử lại lần nữa, sau khi phát hiện nó thật sự không hề nhúc nhích thì chú ấy mới hoảng sợ nhìn Tô Tái Tái: “Toi rồi! Cửa này đã bị khóa rồi!”
Trác Mai không khỏi che miệng lại, nhưng khóe mắt tựa như đã nhìn thấy cái gì đó, chị ấy quay đầu nhìn sang thì phát hiện trên tường có gì đó không ổn, thế là chị ấy chỉ vào nơi cao và hét lên: “Mọi người nhìn kìa!”
Ống kính và chiếc đèn pin trong tay Miêu Đại Yên cùng lúc hướng qua đó, quả nhiên nhìn thấy thứ gì đó được bọc trong giấy và được buộc bằng một sợi dây mỏng treo lơ lửng trên không.
“Đó là chìa khóa à?!” Miêu Đại Yên ngạc nhiên.
Cư dân mạng cũng sốt ruột đến nắm chặt tay.
Nhanh lên đi! Sắp không kịp mất rồi!
Chính vào lúc này! Ánh đèn của chiếc đèn pin trong tay Miêu Đại Yên đã tắt hoàn toàn, mọi người đột nhiên rơi vào một mảng tối tăm. Chỉ còn lại một loạt bình luận nổi [?] lặng lẽ trôi qua.
[Tôi bị màn hình đen rồi ư?]
[Không phải! Đây là hết giờ rồi!]
Một câu nói đã khiến cư dân mạng giật mình nhận ra.
Nhưng vào giây tiếp theo, một giọng nữ máy móc đột nhiên xuất hiện, khiến mọi người giật mình đến nhảy dựng lên.
[Hết giờ, chế độ phó bản bí ẩn sắp được mở ra, mời người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng. Bắt đầu đếm ngược mười giây.]
Ngay khi âm thanh máy móc vô cảm vang lên thì cả khu bãi đậu xe tầng hầm bắt đầu nhấp nháy ánh đèn đỏ, đến cả chuông báo động cũng vang lên, điều này quả thực đang tấn công vào tâm trạng đã vô cùng nôn nóng của các khách mời và người chơi.