Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 468

Unknown Chương 468

Đương nhiên chị Hà cũng hiểu tình hình, nghiêm túc gật đầu, rồi quay đi, nhanh chóng nhìn chằm chằm hướng gió trên mạng.

“Lão La, ông phụ trách chỗ này một chút, tôi đi gọi điện thoại.” Sau khi dặn dò chị Hà xong, Bách Trúc cầm điện thoại di động của mình, nói với đạo diễn La một câu, đợi đối phương tiếp nhận vị trí của mình thì nhanh chóng đi về một chỗ hẻo lánh, chuẩn bị gọi điện thoại cho ba anh ấy.

Để Bách Tán Quốc ra mặt, ổn định cảm xúc của ông bạn già – ông cụ Chung của ông cụ trước đã.

Nếu không thì e rằng hôm nay là lần cuối cùng Tô Tái Tái xuất hiện trong chương trình Huyền Linh Sư cũng nên.

Bách Trúc cười khổ thở dài, anh ấy lắc đầu, bấm điện thoại: “A lô! Ba à, con có việc gấp muốn nói với ba…”

Lúc Bách Trúc đang gọi điện thoại cho Bách Tán Quốc, Khúc Nhiên đã cầm một ly nước ấm tới, vốn định trực tiếp dưa cho Chung Tử Ngang, không ngờ nửa đường lại bị Tô Tái Tái nhận lấy.

Cô ấy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, lập tức thấy cô đang túm lấy cổ áo Chung Tử Ngang, xách cậu ấy lên giống như xách con thỏ nhỏ, nửa mang nửa kéo, dáng đi hơi cà nhắc.

Cô cười tủm tỉm nhìn cậu bé đang không ngừng nấc cục: “Cậu dám hất tay làm đổ nước thì tôi sẽ nhân lúc mọi người không chú ý, nhốt cậu vào trong phòng tối, để không ai tìm được cậu.”

“Chị… Nấc! Dám!” Mặt Chung Tử Ngang đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Đáng tiếc, tiếng nấc cục phá hủy khí thế của cậu ấy, phá vỡ luôn cả dáng vẻ đỏ mặt tía tai gào thét lúc nãy. Ngược lại, giờ trông cậu ấy có chút tội nghiệp.

Cậu ấy nói thế, Tô Tái Tái nhanh chóng gật đầu nói: “Ừ. Hiếm có chuyện gì mà tôi không dám làm.”

Khựng lại một chút, cô túm Chung Tử Ngang lên cao một chút, cười tủm tỉm lắc đầu nói: “Cậu có muốn thử một chút không?”

“Chị…” Chung Tử Ngang không phải đứa ngốc, cậu ấy biết Tô Tái Tái không giống những người khác, là một tấm ván cứng.

Cậu ấy bị nhìn trúng tim đen, nản lòng thoái chí, sau khi chân đạp quơ quào trong không khí thì nhanh chóng nói: “Biết rồi! Tôi không… Nấc! Làm đổ nước là được!”

Coi như thức thời.

Tô Tái Tái gật đầu, bỏ cậu ấy xuống, rồi đưa ly nước bằng giấy cho cậu ấy: “Uống đi.”

Chung Tử Ngang bĩu môi, vẻ mặt rất không phục mà nhận lấy ly nước, cậu ấy lại đánh nấc một cái nữa, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, nghi ngờ hỏi: “Cái này có tác dụng không?”

“Uống theo cách bình thường đương nhiên vô dụng, tôi dạy cho cậu.” Tô Tái Tái nói: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền(*), uống một ngụm nước đọc một chữ, đọc xong thì không còn bị nấc cục nữa.”

Thật hay giả thế?

Chung Tử Ngang không tin lắm.

“Yên tâm, tôi không gạt người khác.” Tô Tái Tái nhìn ra cậu ấy đang nghĩ gì, cười tủm tỉm nói.

… Được rồi.

Chung Tử Ngang không vui vẻ làm theo hướng dẫn của Tô Tái Tái, không ngờ thật sự không còn bị nấc cục nữa.

Cậu nhóc kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn cô một cái, không quá tình nguyện nói: “Chị cũng có chút bản lĩnh đó!”

[…Ái chà chà (⊙o⊙)?]

[Để tôi đoán thử coi, lại là một pha quay xe thần sầu đúng không!]

[Ha ha ha! Chẳng lẽ là Đại Nhị Hào phiên bản 2.0 thật hả?]

[Yếu ớt bò lên nói một câu, tôi vẫn cảm thấy ban nãy Tô Tái Tái làm vậy là không ổn lắm... Đương nhiên tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mong là đừng ai để ý ha.]

[Bạn lầu trên ơi bạn có thấy mình phiền quá không vậy? Bạn tưởng không ai nhìn ra là bạn đang xéo xắt nói móc người ta hả?]

[Thôi thôi, bớt cãi nhau đi mấy ní ơi, vui vẻ xem chương trình thôi nào.]

Các bình luận tranh cãi chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất tăm, mọi người lại lần nữa đổ dồn sự chú ý vào tiết mục.

Trác Mai không phải người tầm thường, thật ra ban nãy chị ấy cũng nghĩ như Bách Trúc, có điều không chờ chị ấy kịp mở miệng giảng hòa thì Tô Tái Tái đã ra tay hóa dữ thành lành, cũng thành công “lật kèo” lại.

Nhưng dù là thế thì chị ấy vẫn quyết định nhanh chóng ra mặt, muốn tranh thủ giảm thiểu sức ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất, nếu không thì bọn họ sẽ lại lên hot search nữa mất.

“Tiểu Tái giỏi lắm đó, Tử Ngang à, ban nãy em không thấy chị Tiểu Tái ngầu đến mức nào đâu, chờ chút nữa là em sẽ biết ngay thôi.”

Trác Mai cười tủm tỉm đến gần hai người, chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu của Chung Tử Ngang trước rồi mới nhìn về phía Tô Tái Tái, tiếp tục cười trêu ghẹo: “Hai đứa nhỏ các em thật là, chị mới không để ý có một chút thôi mà đã làm ầm ĩ lên rồi.”


Bình Luận (0)
Comment