Chị ấy dừng một chút rồi lại nói: “Được rồi, quậy xong rồi thì chúng ta đi thám hiểm tiếp thôi, nếu không sẽ không đủ thời gian đâu đấy.”
Lời này của chị ấy lập tức xếp Tô Tái Tái vào hàng ngũ “con nít”.
Trong nhóm người này Chung Tử Ngang chỉ quen mỗi Bách Trúc và Trác Mai thôi, ban nãy trước khi bắt đầu trò chơi cậu ấy cũng có đi chào hỏi bọn họ, bởi vậy lúc này khi nghe chị ấy nói như thế thì tuy vẫn có phần không phục nhưng cậu ấy chỉ “hừ” một tiếng, sau đó lại trừng mắt nhìn Tô Tái Tái một cái rồi ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
“Đúng vậy, không có nhiều thời gian để lãng phí đâu, chúng ta mau đi thôi.” Thịnh Điền nghỉ ngơi nãy giờ ở bên cạnh lập tức đứng lên nói.
“Vậy chúng ta chia thành hai đội đi.” Miêu Đại Yên nói, sau đó bổ sung thêm: “Tài nguyên thì hai bên cùng hưởng.”
Chú ấy nhìn quanh một vòng rồi nói: “Nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta...”
Lời còn chưa dứt đã bị Chung Tử Ngang to giọng cắt ngang: “Tôi phản đối! Tôi có... Ưm ưm ưm!”
Đáng tiếc cậu ấy còn chưa nói xong đã bị Tô Tái Tái bịt miệng lại.
“Không, cậu không có ý kiến.” Tô Tái Tái khom lưng cười tủm tỉm nhìn cậu ấy, một tay khác cầm cái đầu giả dùng để dọa Chung Tử Ngang ban nãy làm ra động tác “gật đầu” như thể đang phụ họa cho lời nói của cô.
“...” Chị đúng là đồ đáng ghét!
Chung Tử Ngang không nói được, chỉ có thể trừng mắt biểu đạt thay lời mình muốn nói.
Miêu Đại Yên thấy thế thì trao đổi bằng ánh mắt với Trác Mai một cái rồi cười hì hì bảo: “Hai đứa lại đùa giỡn nữa đó hả?”
Chú ấy dùng câu này để chuyển chủ đề, sau đó vội vàng dẫn mọi người đi ra ngoài tiếp tục trò chơi.
Ngặt nỗi bởi vì đã tốn quá nhiều thời gian trong phòng nghỉ cho nên họ đã không còn nhiều thời gian để hành động, mà Chung Tử Ngang lại còn lựa đúng lúc này để làm mình làm mẩy nữa chứ.
“Trời ạ, cậu chủ nhỏ ơi, cậu lại làm sao nữa vậy hả?” Thấy Thịnh Điền đã sắp mất bình tĩnh, Miêu Đại Yên vội vàng chạy tới dỗ dành cậu ấy.
“Tôi… tôi đi không nổi!” Chung Tử Ngang hơi ngượng ngùng, cậu ấy quay đầu sang một bên, xem ra là bệnh công tử bột lại tái phát nữa rồi.
“Vậy hả... Nhưng bây giờ tôi cũng không cõng cậu nổi đâu.” Miêu Đại Yên cũng mệt lắm rồi, chú ấy nhăn mặt nói: “Không ấy cậu cố thêm một chút được không? Sau khi rời khỏi đây tôi sẽ mời cậu ăn cơm, nhé?”
“Hừ, chú tưởng ai mời tôi ăn thì tôi cũng ăn à.” Chung Tử Ngang trợn mắt liếc Miêu Đại Yên một cái, khinh thường nói.
Thịnh Điền nhíu mày, anh ta khoanh tay đứng một bên, sắc mặt đã bắt đầu lộ vẻ khó chịu.
Ngay cả phần bình luận nổi cũng bắt đầu xuất hiện các bình luận bực bội, đại khái là mấy câu như “tôi muốn bắt thằng nhóc hư này lại đánh cho một trận quá”.
“Tử Ngang, đừng quậy nữa. Em ráng thêm một chút nữa là chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.” Trác Mai thấy thế thì mở miệng khuyên nhủ.
Đáng tiếc lần này Chung Tử Ngang chẳng buồn nể mặt chị ấy nữa, thậm chí cậu ấy còn ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Em không đi đó rồi sao!”
Gì đây trời...
Miêu Đại Yên cũng hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía mọi người.
Đúng lúc này, Tô Tái Tái - người vẫn luôn đứng dựa vào tường nhìn Chung Tử Ngang - đột nhiên đi tới xách cổ áo của cậu ấy rồi nhấc bổng lên.
Hành động này quá đột nhiên, ngay cả Trác Mai cũng sửng sốt một chút, sau đó không khỏi thốt lên: “Tiểu Tái?!”
Chị ấy muốn nhắc nhở cô là bọn họ vẫn còn đang phát sóng trực tiếp.
Quả nhiên, vừa thấy Tô Tái Tái làm như thế thì khu bình luận lập tức kinh ngạc không thôi.
[Nè nè... Làm vậy hình như không ổn lắm đâu ha.]
[Đúng vậy, hơi bạo lực rồi á.]
[Tôi cũng thấy thế…]
Bách Trúc ngồi trong phòng điều khiển lập tức cau mày, anh ấy hơi mím môi, cầm lấy bộ đàm nói với người quay phim: “Mau chuyển màn ảnh! Đừng quay hai người họ!”
Anh ấy vừa dứt lời, màn hình phát sóng trực tiếp lập tức chuyển sang hình ảnh khác, đáng tiếc hành vi này lại khiến khu bình luận vốn đã bất mãn nay lại càng bất mãn hơn.
[Trời mẹ ơi! Chơi chuyển màn ảnh hả?!]
[Đùa nhau à? Tởm quá nha.]
[Ha hả, mị đã được tận mắt thấy cái gì gọi là thiết lập tính cách sụp đổ rồi. Mị tuyên bố từ giờ mị không còn là fans của Tô Tái Tái nữa!]