Cư dân mạng cười hả hê rồi nói: [Bé ngỗng mà chị Tái Tái nói... sẽ không phải là con ngỗng thật chứ?]
[Không biết chừng đấy~]
Ngay khi cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi trong khu bình luận nổi thì Tô Tái Tái đã dẫn Chung Tử Ngang quay về nhóm.
Tuy không đi theo, nhưng mọi người đã biết hết mọi chuyện qua ống kính phát sóng trực tiếp được mang theo bên mình của người quay phim, vì vậy, sau khi nhìn thấy hai người họ thì mọi người đều mỉm cười rất thoải mái.
“Về rồi sao? Mau lên nào, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu nên phải nhanh chóng đi thôi.”
Miêu Đại Yên mỉm cười vẫy tay với hai người họ, đến khi Chung Tử Ngang đến gần thì chú ấy còn mỉm cười xoa tóc của cậu ấy, vừa xoa vừa nói:
“Cậu chủ nhỏ, nếu lần sau có chuyện ái ngại gì thì cậu cứ âm thầm nói với tôi, hoặc là với chú Thịnh Điền là được. Biết chưa?”
Vừa nãy đúng là đã khiến họ giật mình rồi.
Nghe vậy, Chung Tử Ngang “hứ!” một tiếng, kiêu ngạo quay đầu đi né tránh tay của Miêu Đại Yên, tiện thể liếc mắt nhìn chú ấy.
—— Thực sự tưởng rằng ai cũng có thể xoa đầu của cậu ấy sao?
Thấy vậy, Khúc Nhiên mỉm cười và nói với Chung Tử Ngang: “Cậu chủ nhỏ, lại đây, đây là vật phẩm tiếp tế của em.”
Cô ấy vừa nói vừa dẫn cậu ấy sang một bên.
Còn Miêu Đại Yên cũng nhân cơ hội này, vừa đưa vật phẩm tiếp tế mới cho Tô Tái Tái, vừa thấp giọng cười nói: “Tiểu Tái, không ngờ cô lại khá giỏi trong việc đối phó với trẻ con đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Tái Tái kiêu ngạo chống nạnh: “Nhớ hồi đó khi bé ngỗng mới đến nhà của tôi, nó thậm chí khó đối phó hơn cậu ta nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi dạy dỗ đến ngoan ngoãn.”
Hóa ra ở nhà còn có đứa trẻ nghịch ngợm hơn Chung Tử Ngang? Thảo nào lại thạo việc đến vậy.
Miêu Đại Yên gật đầu hiểu rõ.
Sau khi tạm ngừng cuộc tán gẫu thì chú ấy nhìn mọi người rồi nói: “Được rồi, bây giờ đủ người rồi, chúng ta mau tiếp tục trò chơi đi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu.”
Đám người Trác Mai gật đầu, nhưng Chung Tử Ngang vẫn ở đó làm mình làm mẩy với Khúc Nhiên: “Em không vác đâu!”
“Lại chuyện gì nữa vậy cậu chủ nhỏ.” Miêu Đại Yên đã thu dọn xong đồ đạc và chuẩn bị rời đi, đau khổ nhìn cậu ấy.
Thế là chú ấy nhìn thấy Khúc Nhiên đang định đưa phần vật phẩm tiếp tế cho Chung Tử Ngang, nhưng đứa trẻ đó lại chắp hai tay ra sau lưng không chịu nhận lấy.
Ngay cả khi Miêu Đại Yên hỏi thì cậu ấy còn liếc nhanh về phía Tô Tái Tái rồi nói: “Nặng như vậy, em không vác.”
“Vậy... hay là…” Khi Khúc Nhiên đang định nói rằng cô ấy sẽ vác giúp cho thì Tô Tái Tái từ bên cạnh đi tới, cầm lấy gói đồ nhỏ từ tay Khúc Nhiên rồi nhét thẳng vào tay của Chung Tử Ngang, buộc cậu bé không thể không đưa tay ra nhận lấy.
“Chị…” Chung Tử Ngang bị buộc phải cầm lấy đồ, cậu ấy vừa định nổi giận thì thấy Tô Tái Tái không thèm nhìn mình mà kéo Khúc Nhiên rời đi.
Cô vừa đi vừa nói: “Đàn chị, chị quan tâm cậu ta làm gì? Một đứa trẻ bánh bèo như vậy, thậm chí không thể sánh bằng với bé ngỗng nhà em.”
Lại là bé ngỗng!
Chung Tử Ngang vô cùng tức giận, cậu ấy nhanh chóng vác phần vật phẩm tiếp tế của mình lên rồi đuổi theo Tô Tái Tái, thở phì phò cãi lại: “Cái gì mà bánh bèo, tôi không hề bánh bèo chút nào!”
“Vậy —— sao?” Tô Tái Tái liếc nhìn cậu ấy với vẻ mặt không tin chút nào, cô vừa quay mặt đi vừa lạnh lùng nói: “Cậu tự mình rời khỏi nơi này trước đi, đừng để ai vác giúp thì tôi sẽ tin cậu.”
“Đây thì xem là gì chứ! Tôi tự có thể đi được!” Chung Tử Ngang lớn tiếng nói.
Ngay khi cậu ấy vừa dứt lời thì Tô Tái Tái lập tức dừng lại, quay người sang nhìn cậu ấy, đưa tay đến trước mặt cậu ấy và nói: “Này nha, đây là cậu tự nói đấy, đàn ông con trai nói lời thì phải giữ lấy lời, đập tay hứa danh dự.”
Đập tay thì đập tay!
Chung Tử Ngang nhanh gọn đập tay với Tô Tái Tái, sau đó hất cằm rất kiêu ngạo nói: “Như vậy là được rồi chứ?”
“Được thôi, tôi miễn cưỡng tạm tin cậu vậy.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi lại đổ dầu thêm lửa nói tiếp: “Dù gì ai mà biết được lát hồi liệu cậu có lại nói rằng mình không thể đi được nữa hay không.”
Cô vừa dứt lời thì thấy cậu chủ nhỏ kiêu ngạo lập tức giận như con cá nóc ngay trước ống kính.