Miêu Đại Yên ở bên cạnh thấy vậy thì mau chóng giảng hòa: “Được rồi, được rồi, tôi tin cậu chủ nhỏ nhất định sẽ làm được, đúng không cậu chủ nhỏ?”
Chung Tử Ngang nghe vậy, liếc nhìn chú ấy rồi kiêu ngạo hừ một tiếng, tuy tức giận nhưng cậu ấy vẫn đi theo Tô Tái Tái.
Điều này khiến Miêu Đại Yên sững sờ, sau đó đau khổ bất lực lắc đầu.
... Không, chú ấy giảng hòa mà còn làm sai sao?
Thế giới của trẻ con đúng là khó hiểu.
Trác Mai cười trộm, đến lượt chị ấy hòa giải cho Miêu Đại Yên: “Cụ ơi, đi thôi.”
Được rồi, có lời này của thần tượng thứ hai, một người lớn tuổi như chú ấy đột nhiên cảm thấy có chút an ủi.
Nhiệm vụ thứ hai yêu cầu mọi người đi qua khoa cấp cứu rồi đi thang máy lên tầng bốn, như thế mới được cho là hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, vì vừa nãy Chung Tử Ngang làm chậm trễ thời gian, nên khi cả nhóm vừa đi tới giữa hành lang khoa cấp cứu, ánh đèn vốn ảm đạm lập tức “bụp!” một tiếng trở thành màu đỏ nhấp nháy.
Cùng lúc đó còn có tiếng loa phát sóng mà mọi người quen thuộc xuất hiện: [Hết giờ, trò chơi Ám Hương bắt đầu.]
“Lại nữa?!” Miêu Đại Yên thảm thiết kêu lên rồi vội vàng gọi mọi người: “Mau mau mau, còn có mười giây đếm ngược, đủ để chúng ta chạy đến thang máy!”
Vừa dứt lời ——
—— [Đếm ngược năm giây. 5…]
“???!” Đám người Miêu Đại Yên.
[???!] Phòng phát sóng trực tiếp.
“Ôi đệch! Chỉ có năm giây ư?!” Miêu Đại Yên vừa chạy vừa hét lớn: “Lần này tôi thật sự phải trèo tường rồi!”
Câu nói này khiến cư dân mạng cười lăn lộn, vừa cười vừa thả bình luận nổi cho đám người Miêu Đại Yên: [Cụ đừng nói nữa, mau chạy đi!]
[3. 2…]
Những diễn viên quần chúng “thây ma” vốn nằm yên trong phòng bệnh cũng bước xuống giường bệnh ngay khi chuông báo động vang lên.
Chúng rũ hai tay và cúi đầu đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn đám người Miêu Đại Yên chạy ngang qua mình với sắc mặt trắng bệch và ánh mắt đờ đẫn.
Tuy nói rằng chúng không làm gì cả, nhưng chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến mọi người cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Thịnh Điền là người đầu tiên chạy đến thang máy, sau khi nhanh chóng nhấn nút thang máy thì anh ta quay lại nôn nóng gọi mọi người: “Mau mau mau!”
Khúc Nhiên dẫn theo Trác Mai là người thứ hai chạy đến nơi, năng lượng vận động của Trác Mai không tốt lắm, Khúc Nhiên đã kéo chị ấy chạy khi chạy được nửa đường, nếu không thì chị ấy thực sự không thể đến nhanh như vậy.
Tiếp đến là Miêu Đại Yên.
Miêu Đại Yên chưa kịp thở hổn hển đã nhìn về phía mọi người, định hỏi đủ người chưa thì phát hiện Tô Tái Tái và Chung Tử Ngang đều không có ở đây.
Chú ấy lập tức mở to mắt nhìn xung quanh và hỏi: “Tiểu Tái và cậu chủ nhỏ đâu?!”
“Hả?!” Thịnh Điền và Khúc Nhiên đều sững sốt, nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi đối phương: “Không phải anh/cô dắt cậu ta sao?!”
... Được thôi.
Cả đám người không có thời gian để chỉ trích lẫn nhau, đồng loạt quay lại nhìn hành lang phía sau, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Tô Tái Tái đang chạy ngược về.
Còn Chung Tử Ngang thì đang nằm sấp trên hành lang cách cô vài bước. Vừa nhìn cũng biết cậu ấy đã vô tình té ngã do khi nãy chạy theo.
Đám “thây ma” đứng ở hai bên phòng bệnh đang mặt không cảm xúc nhìn hai người họ.
“Thằng nhóc này, té cũng không lên tiếng.” Tô Tái Tái vỗ nhẹ vào đầu của cậu ấy, cô lập tức kéo cậu ấy dậy rồi chạy về phía thang máy.
Chung Tử Ngang bị cô dắt đi, nhưng cậu ấy vừa chạy vừa mạnh miệng cãi lại: “Tôi đi được!”
“Nếu cậu thực sự đi được thì không cần tôi quay lại rồi. Trẻ con lúc cần nhượng bộ thì nên học cách nhượng bộ.” Tô Tái Tái kéo cậu ấy chạy, vừa chạy vừa dạy dỗ cậu ấy: “Trẻ con đáng yêu thì có người thương.”
“Hứ!” Chung Tử Ngang không chịu thua.
“Hứ? Hứ cái gì mà hứ? Đây là lời nói chí lý.” Tô Tái Tái không chút thở hổn hển, vừa chạy vừa dạy dỗ cậu ấy: “Cậu có biết từ nhỏ đến lớn tôi đã dựa vào câu này mà tránh đi bao nhiêu trận đòn không? Học hỏi đi nhóc con.”
“Chị, chị chạy nhanh như vậy mà không bị hụt hơi sao?” Mặc dù Chung Tử Ngang được Tô Tái Tái kéo chạy theo, tiết kiệm rất nhiều sức lực, nhưng cậu ấy vẫn thở hổn hển.
Sau đó nhìn Tô Tái Tái mặt không đỏ bừng, tim không đập nhanh, cậu cảm thấy đúng là không thể tin được.
“Tất nhiên, chạy là chương đầu tiên của kỹ năng chạy trốn. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng dễ dàng thua cuộc khi chạy.” Tô Tái Tái tiếp tục lấy mình làm gương: “Đây gọi là kinh nghiệm, học hỏi đi.”