Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 477

Unknown Chương 477

… Được lắm, đánh đội của cậu ấy, giờ còn cướp cô cậu ấy. Hoàn toàn kết thù rồi.

Cô à! Cậu ta sẽ không thừa nhận đàn em này đâu!

Đại Khôn Hào tức giận tới mức đăng weibo, còn đặc biệt @ tên “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”, lập tức khiến đám cư dân mạng trong giới thể thao điện tử cười ha hả.

Bọn họ đều biết rõ dạo này đội của Đại Khôn Hào bị “Bé Giấy” gây chuyện.

Cho nên bây giờ khi thấy cậu ta đăng weibo này lên, mọi người lập tức có thể cảm nhận được nỗi tức giận của cậu ta.

Thật sự là cười đau cả bụng.

Đây gọi là gì hả? Không phải oan gia không gặp gỡ nhau sao?

Khác với những người khác, Tô Tái Tái đang ở một bên đang tháo micro xuống trả lại cho nhân viên công tác, khi nghe thấy Chung Tử Ngang lớn tiếng nói “Bé Giấy”, cô đột nhiên dừng hành động lại.

Việc này khiến nhân viên công tác đang chuẩn bị nhận lại micro sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô Tô?”

“À…” Tô Tái Tái lại lần nữa quay lại nhìn Chung Tử Ngang, ngẫm nghĩ một lát, từ trong trí nhớ của mình moi ra một người.

Cô quay lại nhìn nhân viên công tác, hỏi: “Tôi hỏi chút, cậu chủ nhỏ… Tên đầy đủ của cậu ấy là gì?”

“…” Nhân viên công tác.

Không phải chứ, cô Tô có phải quá vô tâm rồi không?

==

Tô Tái Tái mở cửa một căn phòng trống ra, đóng cửa lại, nhanh chóng lấy người giấy nhỏ ra khỏi mũ trùm đầu.

Thấy nó giả bộ “nằm ngáy o o, dù gọi thế nào cũng bất tỉnh”, cô nhẹ nhàng lắc lắc nó, nói: “Còn giả bộ ngủ nữa thì đồ ăn khuya một tháng tới không có phần em.”

… Được rồi được rồi, người ta tỉnh rồi nà!

Người giấy nhỏ lập tức mở mắt ra, tuy cổ nó nhận mệnh bị Tái Tái túm lấy, nhưng vẫn rất hùng hồn khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ không phục.

Người ta chỉ chơi game có chút xíu xìu xiu thôi mà!

Ai mà biết bọn họ yếu tới như thế!

… Hừ.

“Thế sao gần đây em phải đuổi theo đánh đội của Đại Khôn Hào?” Tô Tái Tái cười, bỏ nó lên mặt bàn, chọt chọt lên mặt nó.

À, chuyện này…

Người giấy nhỏ bị chọt nghiêng ngả, lại lần nữa ngồi xuống, sau đó vân vê gương mặt, có hơi chột dạ liếc mắt láo liên chứ không dám nhìn Tô Tái Tái.

Mãi tới khi nó lại bị Tô Tái Tái chọc chọc vài cái, mới “Gừ gừ!” giả vờ như muốn cắn tay cô, tức giận nói: Bởi vì cậu ta ghét bỏ Tái Tái chơi game tệ.

Người giấy nhỏ đứng chống nạnh, nói chuyện hùng hồn.

Cho dù cô thật sự đánh rất dở đi nữa, nhưng nó không cho phép người khác nói như thế!

Tô Tái Tái nghe xong không nhịn được bật cười, cô lắc đầu thở dài, lại chọt chọt gương mặt người giấy nhỏ, nói: “… Được rồi, lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Hả???

Trên mặt người giấy nhỏ hiện rõ ý “Cứ nhẹ nhàng qua ải như thế này à?”, nó hơi nghiêng đầu, ra vẻ đáng yêu nhìn Tô Tái Tái.

Vậy… Đồ ăn khuya.

“Đương nhiên là có phần em rồi.” Tô Tái Tái lắc đầu nói.

Wow ~ Nó biết Tái Tái tốt với nó nhất mà!

Người giấy nhỏ rất vui, nó bay lên ôm lấy mặt Tô Tái Tái, cọ cọ một chút, rồi hôn “bẹp” một cái lên mặt cô.

Nó quyết định nể mặt cô, từ hôm nay trở đi sẽ không gây sự với Đại Khôn Hào nữa!

“Nhân tiện ít chơi game lại.” Tô Tái Tái vừa nói vừa lấy điện thoại chỉ còn 3% pin ra, đưa tới trước mặt người giấy nhỏ, lắc lắc: “Em còn chơi nữa thì điện thoại không còn pin nữa đâu.”

Nó chỉ lén lút đánh một ván thôi mà! Người giấy nhỏ hùng hồn chống nạnh nghĩ.

Người giấy nhỏ dừng một chút, sau đó bay tới dẫm mấy cái lên màn hình điện thoại, đổ tội cho chiếc điện thoại đáng thương một cách nhanh chóng và dứt khoát.

Là do cái điện thoại này hư rồi á chị! Nó bị chai pin rồi!

Chị tin em mới sợ…

Tô Tái Tái lắc đầu thở dài.

Chờ Tô Tái Tái “dạy dỗ” người giấy nhỏ xong và đi ra từ trong căn phòng trống, buổi phát sóng trực tiếp của chương trình Huyền Linh Sư đã kết thúc một cách thuận lợi.

Bách Trúc là tổng đạo diễn cho nên vẫn còn khá nhiều việc cần làm, kế tiếp còn phải mở họp với đám người đạo diễn La để thảo luận về chủ đề cho chương trình lần sau nữa.

Tô Tái Tái và Khúc Nhiên chung đường, chờ sau khi tạm biệt những người khác xong, bọn họ xuống lầu chuẩn bị ngồi xe van bảo mẫu do chương trình chuẩn bị để quay về Đại học Thủ Đô.

Có điều trước khi đi, Tô Tái Tái còn không quên nhắc nhở Bách Trúc về một tháng “bữa ăn khuya” của họ.


Bình Luận (0)
Comment