Đạo diễn Bách bị nhắc nhiều đến phiền, anh ấy tức giận bảo đảm với hai người họ rằng chỉ cần họ vừa về tới Đại học Đế Đô thì bữa tiệc xa hoa cũng sẽ được giao tới nơi, lúc này Tô Tái Tái mới thỏa mãn rời đi cùng với Khúc Nhiên.
Khi xuống dưới lầu, cô phát hiện Chung Tử Ngang vẫn chưa đi, rõ ràng là đã đứng ở đó chờ cô nãy giờ.
Khúc Nhiên thấy thế thì quay lại nói với Tô Tái Tái: “Chị lên xe trước nhé, hai đứa nói chuyện đi.”
Nói xong, cô ấy còn cười với Chung Tử Ngang một cái rồi mới lên xe.
Chờ Khúc Nhiên đi rồi, Chung Tử Ngang mới chậm rì rì đi tới, Tô Tái Tái thấy bộ dáng ngượng ngùng của cậu ấy thì cười hỏi: “Cậu có việc gì hả cậu chủ nhỏ?”
Chung Tử Ngang gật đầu, cậu ấy lấy điện thoại ra rồi dè dặt hỏi: “...Tôi muốn theo dõi Weibo của chị, có được không?”
Tô Tái Tái nghe xong thì gật đầu: “Đương nhiên là được chứ.”
“Nếu vậy...” Chung Tử Ngang chầm chậm hỏi: “Chị có thể theo dõi ngược lại tôi không?”
“Được.” Tô Tái Tái gật đầu, cô dừng một chút rồi nói: “Nhưng bây giờ điện thoại của tôi hết pin rồi, chờ sạc pin xong và mở máy lên thì tôi mới theo dõi cậu được.”
Sợ cậu ấy không tin, cô nói xong thì nhanh tay giơ cái iPhone lên lắc lư trước mặt của cậu ấy mấy cái.
Chung Tử Ngang khoát tay liên tục: “Không sao không sao! Nếu vậy...”
Cậu ấy lại bắt đầu do dự, khi thấy Tô Tái Tái hơi nhướng mày khó hiểu nhìn mình thì mới ậm ừ mở miệng: “Sau này… tôi có thể tìm chị chơi nữa không?”
Chung Tử Ngang dừng một chút, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Tôi nghe nói chị chơi game dở tệ luôn, tôi có thể dạy chị chơi!”
...Cậu bé à, cậu nói như vậy thì tôi hết cứu được cậu rồi.
Tô Tái Tái nhìn Chung Tử Ngang với ánh mắt đồng tình, cô duỗi tay giả vờ xoa cổ nhưng thực chất là đè lại người giấy nhỏ vừa suýt nhảy dựng lên, sau đó mới gật đầu: “Tôi không hứng thú với việc chơi game, cơ mà... nếu có chơi thì tôi sẽ tìm cậu.”
Chung Tử Ngang vốn đang có hơi mất mát nghe thế thì lập tức vui ra mặt, cậu ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, vui vẻ nói: “Hai chúng ta hứa rồi đấy nhé! Tạm biệt...”
Cậu nhóc do dự một lát, đỏ mặt hô ba chữ “chị Tái Tái” xong thì xoay người chạy vọt lên xe, sau đó kề sát cửa sổ xe vẫy tay với cô.
Tô Tái Tái vừa cười vẫy tay với cậu ấy vừa nói với người giấy nhỏ đang tức xì khói bên dưới mũ choàng: “Người ta còn là con nít mà, bình thường trêu chọc một chút thì được chứ đừng có chọc người ta khóc đấy nhé.”
Chị cứ yên tâm!
Người giấy nhỏ khoanh tay trước ngực ngồi xếp bằng trong mũ choàng, nở nụ cười vô cùng “rộng lượng”.
Cùng lắm em chỉ đánh thắng cậu ấy chín mươi chín ván thôi!
...Ôi trời.
Tô Tái Tái thở dài, cười lắc đầu.
Chờ Tô Tái Tái và Khúc Nhiên trở lại Đại học Đế Đô thì bữa tiệc xa hoa của họ cũng vừa tới nơi, quả không khác gì với lời Bách Trúc hứa.
Hai người xách theo một đống thức ăn ngon đi vào ký túc xá, quyết định sẽ tụ tập ăn trong phòng của Khúc Nhiên.
Vừa vào cửa, hai người họ đã thấy Đại Vi đang ôm Nhện Mặt Quỷ ngoan ngoãn ngồi chờ sẵn trên băng ghế nhỏ.
Thấy hai người vào phòng, Đại Vi lập tức đứng dậy xách phụ đồ ăn giúp Tô Tái Tái rồi tha thiết hỏi: “Đàn em đã về rồi đấy à? Nào nào, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Em có khát nước không, muốn uống Cocacola lạnh không để chị rót cho một ly nhé?”
“Ơ kìa Đại Vi... Tớ cũng đang xách đồ và cũng đang rất khát nước nè.” Khúc Nhiên và Tô Tái Tái đứng yên tại chỗ hoang mang nhìn Đại Vi niềm nở tranh làm này làm kia với Tô Tái Tái, đến cuối Khúc Nhiên chỉ đành dở khóc dở cười giơ giơ đống đồ trên tay lên nói với cô ấy.
Đại Vi nghe xong thì nhìn Khúc Nhiên bằng ánh mắt khinh bỉ: “Cậu không hiểu gì cả, tớ làm thế là để cảm ơn đàn em vì đã bỏ qua cho tớ!”
“Hả?” Khúc Nhiên khó hiểu, ngay cả Tô Tái Tái cũng hoang mang không kém.
Thực rõ ràng, ngay cả bản thân cô cũng không biết Đại Vi đang nói về chuyện gì.
“Đàn chị Đại, bỏ qua cái gì cơ ạ?” Tô Tái Tái mờ mịt hỏi lại.
“Em quên rồi hả?” Đại Vi vừa ân cần đấm chân cho Tô Tái Tái vừa ngoan ngoãn nói: “Thì là cái lần em dẫn chị đi tìm đàn anh Tiền xin ký tên đó, em nhớ không?”