Sau đấy, Ôn Liễu không nhịn được mà phấn khởi hơn, bàn chân khẽ đưa ra sau tạo thế tấn, phối hợp với động tác của tay, lúc mới đầu vẫn còn hơi trúc trắc, nhưng dần dần động tác đã trở nên thuần thục.
Từ chậm đến nhanh, cho đến khi nước chảy mây trôi.
Càng múa, ánh mắt Ôn Liễu càng xuất thần, đáy mắt sáng ngời, bà ấy thật sự… có thể múa kiếm lại một lần nữa rồi!
Nhưng lúc Ôn Liễu múa được một nửa, đang xoay người đâm ngược về sau thì cổ tay bỗng nhiên nhói hết cả lên, tê rần, giống như là bị điện giật vậy. Tay Ôn Liễu run lên một cái, nhánh cây được dùng làm kiếm lập tức rơi xuống đất.
"Gấp gáp không tốt đâu."
Ôn Liễu vốn đang nắm lấy cổ tay, mờ mịt nhìn cành cây trên mặt đất, nghe thấy câu nói thì vội ngước đầu lên, thấy Tô Tái Tái đang đứng đấy chống hai tay lên tường, khuôn mặt Ôn Liễu lộ rõ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vội đi ra nghênh đón: "Tiểu Tái?! Em tới rồi hả? Mau vào đi."
Sau khi Tô Tái Tái vào cửa, Ôn Liễu lập tức rót một chén trà thanh nhiệt đưa cho cô: "Em khát rồi đúng không? Mau uống đi."
"Cảm ơn sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái nhận lấy, sau khi uống xong thì đưa ly cạn cho Ôn Liễu, quan sát động tác đặt tách trà lên bàn của bà ấy rồi nói: “Chúc mừng cô ạ.”
Nghe được những lời này, Ôn Liễu có thể chắc chắn rằng tay chân mình đã thực sự hồi phục. Bà ấy xúc động, tay khẽ run lên, nhìn Tô Tái Tái hỏi: "Tiểu Tái, tay của cô… còn có thể giống như trước đây không?”
"Chuyện này còn phụ thuộc vào cái cây em đưa cho cô nữa, xem cô chăm sóc nó tốt được đến đâu.” Tô Tái Tái lại nói thêm: "Có thể sẽ không còn được như trước đây, cũng có thể sẽ vượt qua cả lúc trước luôn.”
Câu nói này khiến cho cả người Ôn Liễu không nhịn được mà khẽ run lên.
Bà ấy nhắm chặt mắt, kìm lại giọt nước đang chực tuôn ra, cố gắng làm dịu tâm trạng kích động của mình.
Thật ra thì, từ khi Tô Tái Tái đưa hạt giống kia cho bà ấy cách đây vài hôm, lúc nó từ từ mọc ra những chồi non là bà ấy đã nhận thấy được sự thay đổi trong kinh mạch của tay chân, nhưng bà ấy lại lo rằng mình chỉ đang mừng hụt nên cũng không nói gì với chồng mình là Nghiêm Thanh luôn.
Mãi đến hôm nay bà ấy mới không nhịn được mà múa thử vài đường kiếm pháp, lúc này, bà ấy mới chắc chắn đây là sự thật! Không phải là suy nghĩ chủ quan của mình!
Ôn Liễu mở mắt ra, khóe mắt ửng đỏ nhìn Tô Tái Tái, gật gật đầu mấy lần rồi mới nghèn nghẹn nói: "Cô, cô sẽ chăm cái cây con cho tận tình nhất có thể.”
Dừng lại một chút, bà ấy vội vàng bổ sung: "Nhất định sẽ không vì cái lợi trước mắt mà chủ quan đâu."
"Vậy là tốt rồi." Tô Tái Tái cười: "Giờ thì em đi tìm thầy Chu đây. Hôm nay phải lấy Ôn Phục Tử ra mới được, thầy Chu đang ở trong nhà kính ạ?"
"Ừ, cả ba người họ đều đang ở trong nhà kính đấy.” Ôn Liễu nắm cổ tay mình, mỉm cười đáp.
"Ồ, vậy em qua đó nha. Tạm biệt sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái gật đầu, vừa mới xoay người lại thì ——
"Đợi đã, Tiểu Tái."
Tô Tái Tái quay đầu lại, nhìn về phía Ôn Liễu, trên đầu hiện ra một dấu hỏi chấm.
Ôn Liễu mím môi, hít một hơi thật sâu, hai lòng bàn tay chắp lại với nhau, trịnh trọng cúi người, hành lễ như các kiếm giả vẫn thường làm với Tô Tái Tái.
“… Cảm ơn em.”
Tô Tái Tái mỉm cười, gật đầu đáp lễ: "Sư mẫu khách sáo rồi, em rất mong chờ được chiêm ngưỡng kiếm pháp của cô đó ạ."
Nói xong, Tô Tái Tái tạm biệt Ôn Liễu rồi đi về phía nhà kính của Chu Phổ.
Khi vào đến nơi, Tô Tái Tái lập tức nhìn thấy ba người Chu Phổ, Nghiêm Thanh và Thẩm An đang ngồi xổm một hàng ngang trước ống trúc.
Dáng vẻ mỏi mắt chờ mong đó trông thực sự rất buồn cười.
"Thầy Nghiêm, sao mà thầy cũng ngồi xổm ở đây vậy ạ?" Tô Tái Tái mỉm cười trêu chọc.
"Tiểu Tái?!" Chu Phổ nghe thấy giọng nói của cô thì vội quay đầu nhìn ra, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi cô: "Cuối cùng cháu cũng đến rồi, mấy ông già này chờ cháu cả nửa ngày rồi đấy.”
Mau lên, mau lên, cho ông ấy xem thử Ôn Phục Tử thật sự trông như thế nào đi.
Dừng khoảng chừng là hai giây, ông ấy lại trợn trắng mắt nhìn Nghiêm Thanh nói: "Vì đợi cháu đến mà thầy Nghiêm của cháu đã đổi tiết dạy hôm nay thành tiết tự học, rồi để đàn chị Trác của cháu đi trông lớp luôn đấy."