"… E hèm, tôi đến để mở mang tầm mắt mà.” Nghiêm Thanh ngượng ngùng ho khan một tiếng đáp.
Tô Tái Tái ngược lại có chút tò mò về "đàn chị Trác" trong câu nói của Chu Phổ: "Đàn chị Trác sao ạ?"
Là ai vậy ta?
"Ồ, học trò tâm đắc của thầy Nghiêm của cháu đấy, vừa mới trở về sau chuyến đi du học nửa tháng ở nước ngoài. Khoảng thời gian này thì…” Chu Phổ nhìn sang Nghiêm Thanh, nói: "Chắc phó viện trưởng Vạn cũng sắp trở về rồi nhỉ?"
"Đúng vậy.” Nghiêm Thanh gật đầu: "Tiểu Trác nói phỏng chừng trong mấy ngày này thôi.”
"Vậy thì tốt quá, đơn xin trao đổi ở Luyện Đan Viện của Tiểu Tái cuối cùng cũng được ký rồi.” Chu Phổ rất vui vẻ, quay đầu nhìn Tô Tái Tái nói: "Tiểu Tái, đến lúc đó, cháu cũng có thể xin vào thư viện tài liệu của Luyện Đan Viện đấy."
Cháu thấy sao? Tuyệt vời lắm có phải không?!
Chu Phổ kiêu ngạo chống nạnh.
Tô Tái Tái vừa mới rửa sạch tay, nghe xong thì cười khan hai tiếng: “… Quả thật là rất tốt.”
Cũng may Nghiêm Thanh vẫn còn khá "tỉnh táo", ông ấy vỗ vỗ sư đệ đang vênh mặt của mình, chỉ vào ống trúc Ôn Phục Tử, ẩn ý mở miệng: "Tiểu Tái làm đấy."
Sau đó lại chỉ tiếp vào nhánh cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc ra hai lá ở bên cạnh: "Tiểu Tái cho đấy.”
Ngón tay lại di chuyển sang hướng Tiêu Mễ: “Cũng là Tiểu Tái cho luôn.”
Cho nên, thư viện tài liệu nhỏ bé mà họ mở ở Luyện Đan Viện thực sự "tuyệt vời" như lời Tô Tái Tái nói sao?
Chậc, chuyện này…
Chu Phổ chớp chớp mắt, mất một lúc sau mới chực bừng tỉnh, ông ấy ngượng ngùng không biết nên nói cái gì cho phải, thế là dứt khoát chọn cười xởi lởi với Tô Tái Tái: "E hèm… Bác nên mời cháu một bữa ăn nhỉ.”
Dừng một chút, ông ấy lại bổ sung thêm: "Tất cả đều là thịt!"
Tô Tái Tái mới vừa rồi vẫn còn cười khan, lúc này lại thành thật gật đầu liên tục, trả lời vô cùng chắc nịch mà không kém phần hưng phấn: "Vậy thì tuyệt quá ạ!"
Thẩm An nhận lấy chiếc khăn mà Tô Tái Tái vừa dùng để lau khô tay rồi nhìn sang thầy và sư bá, sau khi trao đổi ánh mắt với hai người thì bọn họ đồng loạt cười thành tiếng.
Tô Tái Tái lấy Ôn Phục Tử nổi danh có thể làm thuốc và luyện khí từ trong ống trúc ra, hai mắt của ba người kia lập tức mở to.
"Đây… Đây là Ôn Phục Tử sao?" Chu Phổ chỉ vào Ôn Phục Tử trong tay Tô Tái Tái, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Tô Tái Tái gật đầu, hai tay nâng cẩn thẩn bỏ vào lọ thủy tinh mà Thẩm An đang cầm.
Sau khi Thẩm An đóng nắp lại thì vội chụm đầu lại với Chu Phổ và Nghiêm Thanh, tỉ mỉ quan sát lọ thủy tinh trước mặt.
Ôn Phục Tử trong lọ thủy tinh là một khối thạch hoàn toàn trong suốt, không lẫn một chút tạp chất nào. Nếu đặt chiếc lọ này chung một chỗ với những lọ thủy tinh rỗng khác thì khẳng định là nhìn một lượt qua sẽ không thể nào nhận ra trong lọ có gì.
"Hóa ra đây là Ôn Phục Tử thật.” Nghiêm Thanh gật gù, sau khi dừng một chút lại nhìn sang Tô Tái Tái, hỏi: "Tiểu Tái, vậy thì lượng dùng của nó..."
"Số này cũng đủ cho ba lần dùng nhỉ?" Tô Tái Tái nhìn số lượng Ôn Phục Tử trong lọ thủy tinh, ước chừng.
Sau đó cô lại bổ sung thêm: "Vừa khéo đủ dùng cho ba người luôn nè, mỗi người một phần.”
"Ừ… Hả?!" Nghiêm Thanh đang gật gật đầu thì chợt giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Thầy không tham gia hội đánh giá đan dược mà, phần của thầy để cho Tiểu An dùng đi."
Nghiêm Thanh hào phóng xua tay nói.
"Ồ… Thầy chắc chứ ạ?" Tô Tái Tái nhìn sang mớ cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc được hai lá ở bên cạnh, sờ sờ cằm, sau đó nhìn lại nhìn Nghiêm Thanh hỏi.
Nếu thật là như vậy thì cô ấy cũng đỡ cực hơn được một chút.
"Thầy chắc…” Nghiêm Thanh còn chưa dứt câu thì Chu Phổ đã “Bụp!” một tiếng bịt miệng sư huynh mình lại, lớn tiếng trả lời thay: “Ông ấy không chắc đâu!”
"?!" Nghiêm Thanh trợn tròn mắt nhìn Chu Phổ, khuôn mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Chỉ có Thẩm An là hiểu thầy của mình, lẳng lặng ghé lại gần thì thầm với Nghiêm Thanh: "Sư bá à, thầy cháu nói rồi, những thứ mà đàn em Tô đưa chắc chắn đều là đồ tốt, cho nên…”
Sư bá hiểu mà…
Ồ~~~
Nghiêm Thanh chợt tỉnh ngộ, sau khi đẩy tay Chu Phổ ra, ông ấy cười hì hì xoa xoa tay nhìn Tô Tái Tái: "À thì… cái đó… Tiểu Tái này... Thôi thì cứ tính thầy một phần đi ha?”