Trước giờ cô và ông Tô chưa bao giờ ép Tô Hồng Bảo phải làm việc gì.
Tô Hồng Bảo nhìn sang Ôn Liễu rồi gật đầu: "Dạ được ạ!"
Cậu ấy nhìn ra phong thái kiếm giả của Ôn Liễu, cảm thấy thân thiết cho nên mới vui vẻ nhận lời, Tô Tái Tái biết điều này nên cũng không nói gì, cười cười vuốt đầu cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thanh, nhẹ gật đầu: "Vậy thì làm phiền sư bá Nghiêm rồi."
"Chuyện nhỏ ấy mà!" Nghiêm Thanh còn mong được Tô Tái Tái làm phiền là đằng khác nữa là.
Đợi đến tối, thấy thời gian không còn sớm nữa, lúc này Tô Tái Tái mới rời khỏi nhà Nghiêm Thanh, Tô Hồng Bảo dĩ nhiên là cũng muốn tiễn cô về.
Mọi người đều biết hai người họ đã lâu không gặp, chắc chắn là sẽ có rất nhiều điều để nói, vả lại Tô Tái Tái còn nói "Bé Ngỗng tự mình quay về, không sao đâu", khu biệt thự này cũng khá an toàn, thế là bọn họ đã để hai người rời đi.
Trên đường đi, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện thú vị, giữa chừng thì chuông điện thoại báo Chung Tử Ngang gọi đến bỗng reo lên.
Tô Hồng Bảo thấy vậy thì ôm chú mèo sữa nhỏ và người giấy nhỏ lại tự chơi với nhau, ngoan ngoãn chờ tiểu sư thúc nghe điện thoại.
“Chị Tái Tái!” Vừa bắt điện thoại đã nghe thấy giọng nói cực kỳ ngọt ngào của Chung Tử Ngang từ đầu bên kia điện thoại vang lên.
Tô Hồng Bảo nghi hoặc nhìn người giấy nhỏ, trên mặt dán bốn chữ "Đó là ai vậy?" to đùng.
Người giấy nhỏ lập tức ghé vào tai Tô Hồng Bảo thì thầm to nhỏ.
“Ổ, cậu chủ nhỏ à.” Tô Tái Tái mỉm cười: "Viết xong bản kiểm điểm rồi à?"
Câu nói vừa dứt, giọng điệu ngọt chảy nước của Chung Tử Ngang lập tức tắt ngúm, cậu ấy ha ha cười khan: “Vẫn… Vẫn chưa viết xong.”
Một ngàn chữ phải nói là quá nhiều đối với một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, không phải là bài tập bình thường có thể hoàn thành trong một ngày!
"Vậy cậu gọi tôi làm gì?" Tô Tái Tái hỏi: "Đừng có nói là gọi rủ tôi chơi game với cậu đấy nhé? Không rảnh đâu.”
“Không phải mòoo.” Chung Tử Ngang nằm sấp ở trên giường, hai chân lắc qua lắc lại: “Tôi gọi để mời chị Tái Tái ngày mai đến nhà tôi chơi á.”
Chung Tử Ngang dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi đã bảo quản gia mời đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất đến đây, món tráng miệng người này làm ngon lắm đấy! Chị Tái Tái, chị tới nhà tôi chơi đi, tôi mời chị ăn đồ ngọt, nhé?”
"Ra là vậy…” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút, cũng hơi hơi lung lay rồi.
“Đến đi, đến đi, nhé? Ăn không hết còn có thể gói mang về á!” Chung Tử Ngang nhiệt tình mời mọc.
"Ngày mai tôi có hai tiết học vào buổi sáng, nếu học xong mà vẫn còn sớm thì tôi sẽ sang đấy.” Tô Tái Tái đáp.
Chung Tử Ngang nghe xong lập tức từ trên giường nhảy cẫng lên, sau đó quỳ xuống mép giường vui vẻ nhún nhảy: “Vậy đến lúc đó tôi bảo tài xế đến đón chị nhé! Chị Tái Tái gửi địa chỉ cho tôi là được rồi.”
"Không cần đâu, tôi tự tới được rồi.” Tô Tái Tái nói.
“Vậy… Đuợc thôi. Hẹn mai gặp, chị Tái Tái!”
"Ừm, mai gặp.” Tô Tái Tái lại đáp.
Lúc đang chuẩn bị cúp máy thì cô thấy Tô Hồng Bảo đang quay đầu nhìn đi đâu đó, thế là cô vừa bỏ tay xuống nhấn tắt cuộc gọi, vừa lên tiếng hỏi: "Bé Ngỗng, con đang nhìn gì vậy?"
???!
Bé Ngỗng???!
Mấy chữ đầu đã lọt vào tai Chung Tử Ngang, cậu ấy lập tức nhớ tới trước đây Tô Tái Tái đã từng so sánh mình với “Bé Ngỗng” này, mà có phải chỉ một lần hai lần đâu.
Vậy nên, rốt cuộc “Bé Ngỗng” này là ai?!
Cậu chủ nhỏ thầm nghĩ, ngày mai phải tìm cơ hội nghe ngóng một chút mới được.
Mà Tô Hồng Bảo lại không biết rằng tiểu sư thúc đã vô tình “gặt” giùm mình không ít thù hận. Cậu ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái, lắc đầu nói: "Không có gì đâu ạ, tiểu sư thúc."
"Ừ.” Tô Tái Tái ngước mắt liếc nhìn hướng Tô Hồng Bảo vừa nhìn, sau đó gật đầu, duỗi tay xoa gáy cậu ấy, cười nói: "Không phải ngày mai con sẽ tham gia thi đấu sao? Đến lúc đó tiểu sư thúc sẽ tới đón con, rồi buổi tối sư thúc đãi con ăn vịt quay nhé."
“Dạ!” Tô Hồng Bảo ngại ngùng mỉm cười.
"Được rồi, con không cần tiễn nữa đâu, mau quay về đi.” Tô Tái Tái nói.
“Dạ, tạm biệt tiểu sư thúc ạ.” Tô Hồng Bảo ôm con bé mèo nhỏ, nói với Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái lại đưa tay ra xoa tóc cậu ấy lần nữa, người giấy nhỏ thấy vậy cũng bắt chước theo, xoa đầu cậu một cái rồi mới bay trở lại trên vai Tô Tái Tái, sau khi ngồi ngay ngắn lại, nó nghiêng đầu vẫy tay chào tạm biệt Tô Hồng Bảo.