Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 496

Unknown Chương 496

Tô Hồng Bảo mỉm cười, ôm mèo con đứng tại chỗ, mãi cho đến khi không nhìn thấy Tô Tái Tái nữa thì mới xoay người đi về.

Đang đi được nửa đường, cậu ấy lơ đãng liếc nhìn ven đường, bỗng thốt lên “Ôi!” một tiếng rồi dừng lại.

Bàn chân lập tức hướng đến bên đường, Tô Hồng Bảo ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ ống trúc bị chém làm đôi, mặt cắt trơn nhẵn không có lấy một cọng xơ, khẽ gật đầu.

Đây quả nhiên là tác phẩm của tiểu sư thúc.

Ngay lúc Tô Hồng Bảo đang chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt cậu ấy bỗng liếc nhẹ ra phía sau.

"Anh là…?"

Bánh xe lăn ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh sàn sạt, mãi khi đến gần nó mới ngừng lại.

Trình Hồng Huy nhìn cậu bé đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, lúc cậu quay sang nhìn thấy anh thì vẻ mặt cũng thoáng chút sững sốt, cảm xúc của anh ấy cũng không thay đổi gì mấy.

Anh ấy biết rõ mình trông người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí là phần lớn biểu cảm của mọi người nhìn thấy anh còn không bình tĩnh được như cậu bé này nữa là.

“Xin lỗi, tôi không có ý dọa cậu đâu.” Trình Hồng Huy mỉm cười nói: "Chẳng qua đây là cửa nhà của tôi."

"À dạ.” Tô Hồng Bảo lập tức cúi người chào đối phương: "Xin lỗi chú, cháu bắt gặp cây trúc kia nên mới tò mò một chút thôi ạ." Dừng một chút, cậu ấy lại bổ sung thêm: "Cháu đi ngay bây giờ đây ạ."

Trình Hồng Huy gật đầu, mãi đến khi Tô Hồng Bảo đi rồi, lúc này anh ấy mới mở cửa đi vào trong.

Không ngờ là, sau khi Trình Hồng Huy vào nhà rồi, Tô Hồng Bảo vốn đã rời đi lúc nãy giờ lại vòng ra từ ngã rẽ. Cậu ấy đứng lẳng lặng nhìn tấm biển ghi "Nhà họ Trình” mãi một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

Vết thương của người đó… giống y đúc với vết thương lúc trước của cậu.

Tô Hồng Bảo vừa đi vừa nghĩ, trong lòng chất đầy suy tư.

------

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngữ Dung đi theo Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đến nhà họ Chung.

"À đúng rồi, Ngữ Dung này, con có biết chơi game không?" Hứa Tần Nhã đang cầm gương trang điểm, tỉ mỉ ngắm nhìn bản thân, rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, bà ta quay đầu lại nhìn Bạch Ngữ Dung.

"Dạ?" Bạch Ngữ Dung ngơ ngác hai giây rồi lắc đầu: "Con không biết ạ."

"Ôi, vậy thì hỏng bét rồi.” Hứa Tần Nhã bày ra điệu bộ tính sai nước, sau đó dừng lại giải thích với Bạch Ngọc Dung: "Mẹ nghe nói gần đây cậu chủ nhà họ Chung rất thích chơi game, thường xuyên nhắc tới cái chị gì ấy.”

"Ôi dào, không sao đâu.” Bạch Văn Liên ngồi ở ghế lái nghe vậy thì lên tiếng: "Em nói mới được một nửa thôi, cái cậu đó ngoài thích chơi game ra, hình như còn khá hứng thú với Huyền học đấy.

Cho nên chúng ta không cần lo lắng gì đâu, lát nữa Ngữ Dung chỉ cần nói mình là học sinh của Huyền Học Viện, khẳng định là không thành vấn đề luôn.”

“Đúng, đúng, đúng.” Hứa Tần Nhã liên tục phụ họa, mỉm cười nắm lấy tay Bạch Ngọc Dung, vừa yêu chiều vỗ vỗ, vừa vui vẻ mở miệng: "Cũng may là mẹ còn có đứa con gái ngoan như Ngữ Dung đấy, nếu không thì… Hừ, đổi lại là con nhỏ kia ấy hả, chắc ngay cả cái cửa nhà họ Chung cũng bước không qua quá, con nói có phải không?"

Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì ngượng ngừng cười, ngoài miệng còn không quên nói đỡ cho Tô Tái Tái: "Thật ra Tiểu Tái cũng có ưu điểm mà mẹ, có lẽ… Chẳng qua là chúng ta tạm thời vẫn chưa phát hiện ra thôi ạ."

"Hừ.” Hứa Tần Nhã nhếch miệng cười, lắc đầu nói: "Thôi được rồi, không nhắc tới nó nữa." Vừa dứt câu, bà ta nhìn về phía trước, hưng phấn nói: "Đến nhà họ Chung rồi!”

Gia đình ba người được người giúp việc nhà họ Chung dẫn vào cửa. Sau khi lịch sự mời bọn họ ngồi xuống, bưng trà bánh lên, người giúp việc nhẹ cúi người cáo lỗi với bọn họ: "Thật ngại quá, hôm nay có khách quý đến nhà, cho nên đành phải để gia đình mình chịu thiệt, phiền ba vị ngồi ở sảnh phụ một lúc ạ."

"Không sao, không sao.” Cả nhà Bạch Văn Liên mỉm cười đáp lại: "Là do chúng tôi đến thăm mà không báo trước."

Người giúp việc mỉm cười, lại gật đầu nhìn ba người bọn họ, nói: "Vậy ba vị ngồi đây một lát nhé, tôi đi gọi quản gia ạ."

Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi người đi hết, Hứa Tần Nhã lập tức xích lại gần chồng, hạ thấp giọng thì thầm: "Hôm nay chúng ta cũng khá may đấy chứ, ngoài gặp được quản gia nhà họ Chung ra, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được khách quý của nhà họ Chung nữa."


Bình Luận (0)
Comment