“Còn đẹp hay không… thì chưa chắc. Trừ khi…”
“Trừ khi gì?” Tô Tái Tái nói tiếp lời của Chung Tử Ngang.
“Trừ khi chị dẫn tôi đi gặp người đó.”
Tô Tái Tái cười xinh, vẻ mặt “chị đây biết thừa chú sẽ nói như thế”. Cô phất tay, nói: “Thôi được rồi, giờ bé ngỗng nhà tôi đang bận, chờ nó có chút thời gian thì dẫn đến gặp cậu, nói chuyện đó sau.”
Tô Tái Tái quay người đi đến ghế sô pha đơn kia ngồi xuống, một tay chống lên má nói: “Chẳng phải cậu bảo cậu gặp thức ăn cho tôi sao? Gắp đi chứ.”
“Dạ!” Cậu chủ nhỏ bị sai bảo lại vô cùng vui vẻ.
“À đúng rồi, rót chút tôi chút nước sôi nguội đi, tôi đang hơi khát.” Tô Tái Tái sai vô cùng tự nhiên.
“Không thành vấn đề!” Cậu chủ nhỏ bị sai cứ thế buông đĩa nhỏ xuống, chạy “lộc cộc” đi rót nước cho Tô Tái Tái, cung kính đưa cho Tô Tái Tái.
Cậu ấy đứng một bên nhìn Tô Tái Tái nhấp ngụm nước, cười “hề hề hề” nhìn cô.
“Sao thế?” Tô Tái Tái giương mắt nhìn sang chỗ cậu ta, bỏ cái ly xuống hỏi: “Có việc gì thì nói đi.”
“Hê hê hê…” Chung Tử Ngang xoa tay: “Cái kia… Chị Tái Tái ơi… Lát nữa chị chơi game với tôi được không?”
“Không được.” Chung Tử Ngang vừa mới dứt lời thì Tô Tái Tái đã lắc đầu từ chối ngay.
Dứt lời cô còn nhìn về phía Chung Tử Ngang, nghiêm túc bổ sung: “Vì giờ tôi không còn là người chơi giỏi nữa, quay về làm gà mờ rồi.”
“Hả? Chị lại giỡn nữa rồi đấy.” Chung Tử Ngang không hề tin chút nào, hừ giọng nói: “Lần trước livestream chị đã đánh đám người kia lăn ra khóc mà còn là tay mơ hả? Chị mà còn là tay mơ á thế đám “Hào Đại” kia thì tính là cái gì?”
“Ừm… Chắc là bông cải hả?” Tô Tái Tái nghiêm túc nghĩ suy, nghiêm túc nói.
“Chị lại nói đùa rồi đó.” Chung Tử Ngang nhíu mũi, vẻ mặt chán ghét.
“Tôi nghiêm túc mà.” Tô Tái Tái nghiêm túc nói.
“Ơ thế, rõ ràng mới nãy chị livestream…” Chung Tử Ngang thấy cô nghiêm túc như thế thì chớp mắt, bán tín bán nghi mà hỏi lại.
“Trên thế giới này có thứ gọi là “đánh hộ” á.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.
“Nhưng mà lúc đó trong phòng chị ngoài chị ra thì cũng nào còn ai khác đâu.” Chung Tử Ngang cao giọng.
“Cái đó hả…” Tô Tái Tái ngừng một chút rồi cố tình híp mắt tỏ vẻ thần bí mà nói: “Cậu đoán xem?”
“???”
Không có người thì có khi nào… là quỷ hả?
Chung Tử Ngang nghĩ tới khả năng kia thì rùng mình, nhìn biểu cảm của Tô Tái Tái cũng trở nên kinh dị thì có hơi sợ hãi.
Tô Tái Tái thấy cậu ta như thế thì nhịn không được mà cười thành tiếng, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cậu: “Lừa cậu thôi.”
Lúc này Chung Tử Ngang mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được mà trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, tức giận mở miệng: “Tôi biết ngay chị Tái Tái này rất là thích nói giỡn nhé.”
Khựng lại đôi chút rồi cậu ta lại phấn chấn tinh thần hỏi: “Thế lát nữa chơi game được không ạ?”
Tô Tái Tái lắc đầu: “Đánh hộ là lừa cậu thôi, nhưng giờ tôi không chơi được thật.”
“Ơ?” Chung Tử Ngang sắp bị Tô Tái Tái dẫn vòng đến mức hôn mê.
“Tóm lại cậu chỉ cần nhớ bản thân tôi đây rất giỏi, lên mạng cũng giỏi luôn.” Tô Tái Tái nói xong, dừng lại một chút rồi hơi nghiêng đầu.
Im lặng được tầm hai giây xong lại nhìn cậu ấy rồi cười: “Cơ mà cậu muốn đánh cũng được thôi. Hôm nay từ bảy giờ tới tám rưỡi cũng khá rảnh, có thể chơi cùng cậu được.”
Dừng lại đôi chút rồi nói: “Đến khi nào online rồi liên hệ tiếp.”
“Được ạ!” Chỉ cần có thể chơi cùng với chị Tái Tái thì có cậu chủ nhỏ cũng chỉ tạm chấp nhận, vui vẻ đồng ý.
“Thôi được rồi, phiền toái cậu chủ nhỏ tiếp tục chọn điểm tâm cho tôi.” Tô Tái Tái cười nói, tiếp tục sai sử Chung Tử Ngang.
Cậu chủ nhỏ vô cùng cao hứng, gật đầu liên tục, cầm đĩa đồ ăn lên đi tới chỗ bàn buffet đủ cho hơn hai mươi ngàn người.
Mới quay lại đã thấy Hứa Tần Nhã đã ân cần đi tới, giọng nói còn có chút hờn dỗi.
“Ai nha, Tiểu Tái, cái con bé này thật là, sao con có thể sai bảo Tử Ngang như thế cơ chứ?” Hứa Tần Nhã cười mỉm, dừng lại một chút rồi quay đầu nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con đến giúp cậu chủ nhỏ đi. Con ở chung với Tiểu Tái lâu rồi chắc cũng biết con bé thích ăn gì đúng không nào.”
Lời này nói ra không những làm cho Chung Tử Ngang sửng sốt mà cả người đứng bên Bạch Văn Liên - quản gia Chung- người đưa cả nhà họ Bạch tới cũng sửng sốt.