Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 498

Unknown Chương 498

"Ồ. Vậy có nghĩa là không biết rồi.” Chung Tử Ngang gật đầu, cắt ngang lời cô ta. Dừng một chút, cậu lại hỏi: "Vậy chị có biết chơi game không?"

Nụ cười trên mặt Bạch Ngữ Dung càng gượng gạo hơn: “… Không biết.”

"Ồ. Hóa ra là cô chẳng biết gì cả.” Sau khi Chung Tử Ngang nói câu này, cậu ấy lập tức về lại trạng thái mất hứng thú, tiếp tục ngồi ngửa ra ghế sofa đong đưa chân.

Mà cả nhà ba người kia đã không cười lấy lệ nổi nữa luôn rồi.

Quản gia Chung thấy vậy thì lên tiếng: "Ôi ngại quá, cậu chủ nhà chúng tôi…”

Ông ấy còn chưa kịp nói hết câu thì một người giúp việc đã nhanh chóng đi tới trước cửa, khẽ cúi người chào mọi người trong sảnh phụ, sau đó quay sang nói với Chung Tử Ngang: “Thưa cậu chủ, cô Tô tới rồi ạ.”

Người giúp việc vừa chấm câu một phát là Chung Tử Ngang đã lập tức thay đổi trạng thái nửa chết nửa sống vừa rồi, vui vẻ nhảy chân sáo chạy bay ra ngoài.

Sảnh đón khách chính ở ngay bên cạnh, cho nên giọng nói phấn khích và niềm nở của cậu dễ dàng lọt vào tai của đám người Hứa Tần Nhã.

Không còn gì xấu hổ hơn vì sự khác biệt thái độ trước và sau như vậy, điều này càng khiến một nhà ba người kia không biết giấu mặt đi đâu cho hết.

… Vẫn chưa hết.

"Chị Tái Tái, tôi đợi chị lâu lắm rồi đấy, sao giờ chị mới đến vậy? Mau mau mau, nhìn này, tất cả chỗ này đều là “cực phẩm” tôi chuẩn bị cho chị đấy! Chị xem có thích không?"

Chị, chị Tái Tái?!

“… Quản gia Chung này.” Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã cứng như đá, bà ta chậm rãi nhìn quản gia Chung, hai tay siết chạt, cố kiềm chế giọng nói của mình: "Thứ cho tôi hơi lỗ mãng… Cho hỏi, “khách quý” mà lúc nãy ông nhắc đến là…?”

"À, là một cô gái trẻ.” Quản gia Chung mỉm cười đáp: "Tên là Tô Tái Tái… Ối, bà Bạch? Ông Bạch?"

Sắc mặt của ba người nhà họ Bạch giờ đây đen còn hơn cả đít nồi luôn rồi.

Tô Tái Tái vừa mới bước vào thì Chung Tử Ngang đã lao tới, dọc theo đường đi còn liên tục gọi “Chị Tái Tái!” làm cho cô không khỏi nhớ tới con cún con thở hổn hà hổn hển, vì chạy nhanh quá mà ngã sóng soài.

“Cuối cùng thì chị cũng tới rồi. Chị nhìn này, tôi đã lấy rất nhiều đồ ăn ngon cho chị đó.” Chung Tử Ngang kéo tay cho đến chỗ mặt bàn bày cả đống điểm tâm.

Thậm chí cậu ấy còn chủ động cầm một cái đĩa nhỏ, ánh mắt sáng bừng bừng nhìn cô mà nói: “Chị Tái Tái, chị có muốn ăn cái gì lắm không? Tôi lấy cho chị.”

“Ồ.” Tô Tái Tái nhìn về phía Chung Tử Ngang, ra vẻ kinh ngạc trêu cậu ấy: “Cậu này khác biệt ghê nha?”

Chung Tử Ngang bị cô trêu như thế thì ngượng ngùng cười “Hề hề hè” gãi gáy nói: “Thì chẳng phải tại vì… không biết người đó là chị hay sao?”

Dừng lại đôi chút rồi lại nháy mắt nhìn Tô Tái Tái, nói với giọng vô cùng ngọt ngào: “Chị ơi, tôi gắp thức ăn cho chị như thế này coi như nhận lỗi sai được không ạ?”

“Thôi được rồi, xét thấy thái độ thành khẩn này của cậu nên tôi tha thứ cho cậu.” Tô Tái Tái búng nhẹ lên trán cậu ấy.

Chung Tử Ngang cũng phối hợp mà “ai da” một tiếng, lại còn đưa tay lên xoa trán, ra vẻ như đau lắm mà nhìn Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, chị đánh cũng đánh rồi, tôi cũng biết sai của mình rồi nên sau này chị không được lôi chuyện này ra nói tôi đâu đó.”

“Ha, không ngờ cậu vẫn là đứa nhóc lanh lợi ha.” Tô Tái Tái nhìn Chung Tử Ngang cười nói.

Dừng lại đôi chút rồi nói: “Nếu như bé ngỗng nhà tôi cũng có bản lĩnh dám chơi xấu như cậu thì đã tốt rồi.”

Bé ngỗng nhà tôi đôi khi quá ngoan, dễ dàng bị bắt nạt.

Chung Tử Ngang vừa nghe thấy hai từ “bé ngỗng” thì đã phồng mặt giận dữ như con cá nóc: “Chị Tái Tái, rốt cuộc bé ngỗng chị nói là ai thế ạ?”

“À, đấy là bạn nhỏ nhà tôi ấy mà.” Tô Tái Tái mở miệng, lấy ngón cái với ngón trỏ tạo thành một khoảng cách nho nhỏ nói: “Chắc là lớn hơn cậu hai tuổi đó.”

Dứt lời, cô lại khua tay múa chân trên đầu Chung Tử Ngang để miêu tả độ cao, vừa gật đầu vừa nói: “Cao hơn cậu một chút… Cũng đẹp trai hơn cậu.”

Tóm lại nhà tôi là tốt nhất.

Bé ngỗng là thế, sư tôn cũng vậy, nhị sư đệ cũng không khác.

Chung Tử Ngang nghe mà không hề bội phục chút nào cả: “Cậu ta lớn hơn tôi thì chắc chắn là cao hơn tôi rồi.” Cậu ấy dừng lại chút rồi nhìn Tô Tái Tái, nhỏ giọng thầm thì.


Bình Luận (0)
Comment