Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường nổi nóng, tới cả thanh niên nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ, không biết lễ phép, chọc giận ông ta rồi.
Ông ta không ngẩng đầu lên mà tức giận nói: “Không biết!”
“Hừ…” Cậu trai trẻ tức giận cười, cậu ta cũng là người ngang ngược, không để ý tới lời khuyên của bạn gái, mà đạp một phát khiến sạp hàng nhỏ của chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường ngã lăn.
Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường mở to hai mắt, khí đen vốn dĩ đang lượn lờ xung quanh ông ta trong chớp mắt xông vào trong mắt ông ta.
Hốc mắt ông ta lập tức trở nên đen kịt, toàn bộ lý trí đã bị sự oán giận xâm chiếm.
Ông ấy nắm lấy cái muôi sắt dài, giơ cao lên, “Vút” một cái đứng lên, xông về phía cậu trai trẻ.
Trong tiếng la hét của mọi người, ông ta cười gằn tới muốn rách cả mí mắt, ôm lấy đầu đối phương, dùng sức đập xuống!
Về phần trước đó không lâu Tô Tái Tái mới nói “hòa khí sinh tài” đã sớm bị chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang hành động điên rồ vứt ra sau đầu rồi.
*Hòa khí sinh tài: lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
Khi Ngô Lục Lục cầm ấm trà lạnh quay về, chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang đánh nhau túi bụi với cậu trai trẻ kia. Ngay cả bàn ông ấy bày ra để xem bói cũng chịu liên lụy, bị bọn họ lật tung hết lên.
“Khoan đã, làm sao thế?” Ngô Lục Lục dậm chân, ôm lấy ấm trà chen về phía trước.
Ông ấy vừa chen chúc vừa la làng: “Nhường một chút nào, nhường một chút cái.”
Ông ấy vất vả lắm mới chen lại gần được, còn chưa nhặt hết tài sản của mình lên đã đụng phải cậu trai trẻ bị chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đánh túi bụi, trên đầu có vết thương hở do bị đánh, cậu ta dùng một tay đẩy chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường ngã xuống đất, tay chân giơ lên trời.
Mọi người la hét, rồi nhanh chóng giữ chặt cậu trai trẻ đang muốn nhào qua phía bên kia lại.
Ngược lại không ai để ý tới chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường.
Đúng lúc chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường bị đẩy ra trước sạp xem bói của Ngô Lục Lục, đồ vật bày trên đó đã bị đánh văng tứ tung khắp nơi.
Đôi mắt ông ta đỏ lên, đang tính đứng dậy để tiếp tục đánh nhau với cậu trai trẻ kia, thì đúng lúc này tay phải đè lên một món đồ.
Ông ta cúi đầu nhìn, là Tỳ Hưu ngậm tiền Ngô Lục Lục dùng để chặn giấy.
Ông ta không hề nghĩ ngợi gì nhiều, cầm cái chặn giấy đó lên, dùng sức ném về phía cậu trai trẻ.
Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường nhắm chuẩn đầu cậu ta, nhưng hướng đi hơi lệch một chút, quỹ đạo cuối cùng của nó sắp nện vào đứa nhỏ đứng bên cạnh.
“Cẩn thận!” Ngô Lục Lục hét lên trong tiếng hô kinh hãi của mọi người.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Đúng vào lúc này!
Một cái tay ở bên cạnh duỗi ra, trong chớp mắt tóm lấy cái chặn giấy trước khi nó đập vào trán đứa nhỏ.
Cả đám người vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái không biết xuất hiện từ lúc nào, trong chốc lát bọn họ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Ồ…” Tô Tái Tái cầm cái chặn giấy, tung lên tung xuống, ước lượng trọng lượng rồi nửa đùa nửa thật nói: “Tôi bắt được cũng xem như may mắn lắm đấy.”
Một đám người vốn đang ngơ ngác, sau khi nghe Tô Tái Tái nói xong thì giống như được giải huyệt, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Còn đứa nhỏ đang ngây người đứng đó, lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi mà “Òa!” khóc lên thành tiếng.
Lúc này, cảnh sát nhận được điện thoại đã chạy tới, vừa lớn giọng nói “Nhường đường một chút” vừa đẩy đám người ra.