Đã có người phụ trách tới thì chuyện sau đó không cần người ngoài quan tâm nữa, chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường và cậu trai trẻ bị dẫn đi, cha mẹ đứa nhỏ cũng dẫn theo con mình tới chỗ Tô Tái Tái nói lời cảm ơn, sau đó mới rời đi.
Trước khi đứa nhỏ đi về còn cưỡng ép nhét vào tay Tô Tái Tái một cây kẹo que, đứa nhỏ ôm lấy cổ ba mình, thẹn thùng nói hẹn gặp lại với cô.
Tô Tái Tái cười và vẫy tay chào đứa bé, đồng thời nghiêng đầu nhìn Ngô Lục Lục đang nhìn chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang tranh cãi kịch liệt vì bị cưỡng chế dẫn đi, cô nhìn theo ánh mắt ông ấy, còn thở dài, gật gù đắc ý nói:
“Đã sớm nói với ông ta là hòa khí sinh tài rồi mà.”
Ngô Lục Lục nghe lời này, đột nhiên nhớ tới hôm nay đúng là Tô Tái Tái đã nói với chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường câu này.
Trong lòng ông ấy hơi động, lại một lần nữa nhìn qua phía Tô Tái Tái, có một chút không xác định được suy nghĩ trước đó của mình.
Tô Tái Tái bóc vẻ kẹo, nhét que kẹo vào trong miệng, sau đó mới nhìn qua Ngô Lục Lục, cũng không quanh co lòng vòng nói: “Ngô đại sư, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Vào hay không vào Đại học Đế Đô không quan trọng, nhưng nếu có người cảm thấy cô không đủ tư cách…
Vậy đó là một chuyện khác.
Tô Tái Tái cười tủm tỉm suy nghĩ.
“Được, tôi giúp cô sắp xếp.” Ngô Lục Lục tạm thời quay lại nhìn cô, gật gật đầu với Tô Tái Tái.
Nghĩ nghĩ một chút ông ấy lại hỏi: “Tiểu hữu, cô am hiểu cái gì?”
“Am hiểu á?” Tô Tái Tái nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Hình như không chuyên về cái gì cả.”
“Ngô đại sư, ông không cần khó xử, tùy tiện sắp xếp cho tôi một vị trí ở Đại học Đế Đô là được.” Cô cười tủm tỉm, dừng lại một chút rồi nói; “Tốt nhất là vị trí mà không có việc gì thì không cần làm phiền ấy.”
“Vậy tôi sẽ lo liệu.” Ngô Lục Lục nghĩ tới cái gì đó, gật gật đầu rồi cười với cô, nói: “Cô yên tâm, mấy ngày nữa sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”
“Được, cảm ơn ông.” Tô Tái Tái nói cảm ơn, tùy tiện lấy một tờ giấy trắng ra đưa cho Ngô Lục Lục, cười tủm tỉm nói: “Cái này là quà đáp lễ.”
Quà đáp lễ?
Vẻ mặt Ngô Lục Lục đầy hoang mang, ông ấy nhìn trang giấy trắng sạch sẽ trước mặt, rồi lại nhìn Tô Tái Tái, không biết rõ là gì nhưng vẫn nhận lấy, nói: “Cái này là gì?”
“Đoán chừng là… Bùa cầu được ước thấy đấy?” Tô Tái Tái bông đùa nói: “Tặng cho ông, quà đáp lễ.”
Bùa? Một tờ giấy trắng tinh như này hả?
Ngô Lục Lục thật sự dở khóc dở cười, nhưng ông ấy vẫn xếp lại bỏ vào trong túi áo đạo sĩ, đồng thời gật gật đầu với cô: “Được, tôi nhận quà đáp lễ của cô.”
“Vậy tôi về nhà đợi tin tức của ông.” Tô Tái Tái gật gật đầu, cô khựng lại một chút, chỉ chỉ đống hỗn loạn xung quanh rồi nói: “Đại sư cứ từ từ thu dọn đi nha.”
Không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại.
Nói xong cô xua xua tay, nhanh chóng chuồn mất.
Ngô Lục Lục đứng đằng kia, cười cảm thán, lắc lắc đầu, ông ấy dưới sự trợ giúp của những chủ sạp xung quanh, dần dần nhặt gia sản của mình gom lại.
Được rồi, coi như ông ấy dọn sạp sớm vậy.
Ngô Lục Lục vừa suy nghĩ như thế vừa dọn dẹp, ông ấy cũng không phát hiện ra tự bản thân tờ giấy trắng trong túi đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Tô Tái Tái vừa mới rời đi đã bị người giấy nhỏ âm thầm kéo kéo tóc, muốn xem điện thoại quả cam của cô.
Màn hình vừa mở lên đã thấy ngay weibo có hơn chín mươi chín tin nhắn chưa đọc.
Cô bấm vào, ngay lập tức thấy “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang” không ngừng nhắn cho cô.
[Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang@Bé Giấy: Chị gái nhỏ siêu đỉnh! Cứu mạng! (quỳ xuống, quỳ xuống)]
Sau đó là phong bao đỏ một trăm ngàn tệ đang nằm im đó, chờ Tô Tái Tái nhận lấy.
Cư dân mạng: [… Đờ mờ!!!]