Người giấy đăng ký tài khoản weibo cho Tô Tái Tái, trong thời gian cực ngắn đã nâng người theo dõi từ số không tròn trĩnh lên tới hơn hai nghìn.
Thật ra chỉ cần mỗi tài khoản Weibo “Cậu chủ nhỏ Tử Ngang” là đã đủ rồi. Nhưng khi Tô Tái Tái nhìn đến lượng theo dõi gần trăm triệu cùng với tích vàng rực của cậu ấy thì thấy không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
Mặt khác, những người lần mò theo tài khoản của “Cậu chủ nhỏ Tử Ngang” cũng khá thắc mắc về cô.
[Cái gì đây? Cậu chủ nhỏ đang làm gì vậy?]
[Không phải đâu, không phải đâu, cậu chủ nhỏ bắt đầu học theo người ta thích đu idol rồi hả? Thế đây là acc clone của idol nào đó hả? Tò mò ghê.]
[Rồi rút thăm trúng thưởng đâu? Đừng có bảo là chỉ cho mỗi cái cô này rút thôi đấy nhé? Hoàng thượng Tử Ngang, ngài phải làm thế nào cho công bằng chứ.]
[Xin ảnh! Xin ảnh! Xin ảnh]
[Ghen tị quá đi mất.]
Phần bình luận rối tinh rối mù, có người tò mò, có người tới hóng hớt chuyện vui, cũng có người suy nghĩ xấu xa, mồm miệng không sạch sẽ.
Tóm lại kiểu gì cũng có.
Tô Tái Tái tùy tiện lướt vài cái xong thì tắt đi không để tâm tới nữa, thật ra cô đang nhìn phong bao đỏ kia mà vuốt cằm trầm ngâm.
Này… Không phải là cô không nghe lời mà do đối phương gửi cho cô nhiều quá…
Thu thập lệ quỷ vạn ác ở sau núi… Cũng tốn kha khá đấy.
Tô Tái Tái lắc đầu thở dài, nhận lấy phong bao đỏ với suy nghĩ “buộc phải kiếm sống”, lập tức nhận được thông tin cùng với tiền.
“Chị chỉ vi phạm chút xíu thôi nhé, chắc là không sao đâu nhỉ. Hửm?” Tô Tái Tái nhận phong bì đỏ xong thì quay qua nhìn về phía người giấy nhỏ, tay làm động tác “một xiu xíu”.
Người giấy nhỏ?
Người giấy nhỏ ngồi trên vai cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Làm sao mà nó biết được.
Suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một người giấy nhỏ có chút linh thức mà thôi.
Dù sao đến lúc “tự vấn” cũng không phải là nó.
Người giấy nhỏ ngồi đó lắc chân, vô cùng đáng yêu.
…
Nhà họ Chung.
Một thiếu niên tầm khoảng mười một, mười hai tuổi ngồi trên ghế dương cầm, thất thần mà đánh đàn.
Đàn được chút xíu là cậu thiếu niên ấy lại ngó di động. Sau vài lần như thế, giáo viên dạy dương cầm không nhịn được mà dịu dàng cất lời: “Cậu chủ nhỏ, đoạn này cậu đánh sai rồi.”
Mười ngón tay của Chung Tử Ngang ấn mạnh lên phím đàn dương cầm, âm thanh phát ra vô cùng hỗn loạn, không chỉ làm cho giáo viên dạy dương cầm bị dọa sợ mà cũng làm cho lão quản gia vội vàng chạy tới.
Rồi sau đó, Chung Tử Ngang bước nhanh tới cửa. Cậu ấy quay đầu trừng mắt nhìn giáo viên dạy dương cầm mới tới, quát cô ấy: “Cút! Không là bắn!”
Giáo viên bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy, mặt mày đỏ bừng nhìn về phía lão quản gia như đang xin giúp đỡ.
Nhưng căn bản là Chung Tử Ngang chẳng ngán ai. Cậu ấy là độc đinh duy nhất của nhà họ Chung nên được nuông chiều từ nhỏ, đã quen với thói bá đạo như thế, hống hách chút xíu như này thì có làm sao?
Cậu ấy nhìn thấy giáo viên nhìn về phía cửa, quay đầu nhìn thấy lão quản gia thì ngay lập tức chỉ vào giáo viên dương cầm trẻ tuổi mà nói: “Quản gia, đưa tiền cho cô ta rồi bảo cô ta cút đi!”
Nói rồi cậu ấy chẳng thèm đợi lão quản gia trả lời, hừ nhẹ rồi đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi đi ra khỏi phòng học, lên trên tầng.
Chờ Chung Tử Ngang đi rồi thì giáo viên dạy dương cầm mới nhìn về phía lão quản gia, tủi thân nhỏ giọng cất lời: “Ngài quản gia, này…”
Lão quản gia nhìn về phía giáo viên dương cầm, hơi khom người rồi lễ phép mở miệng: “Xin lỗi cô Quách, tôi sẽ tính cho cô một tháng lương, cô đi thong thả.”