Giáo viên dương cầm nghe xong cũng không nói gì nữa, gật đầu đi ra ngoài.
Cậu chủ nhà có điều kiện khó chiều lắm, cậu chủ này thì quá nghịch ngợm.
Thôi, dù sao cô ấy mới dạy có ba ngày mà lại nhận cả tháng tiền lương, thế cũng coi như là có lời rồi.
Giáo viên trẻ tuổi không nhịn được mà thầm nói trong lòng.
Đám người đi rồi thì lão quản gia mới chuyển tầm mắt, bảo người làm chuẩn bị một ít đồ ăn mang lên trên tầng.
Ông ấy đi tới trước cửa phòng ngủ của Chung Tử Ngang, nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi cách cánh cửa: “Cậu chủ nhỏ, tôi mang cho cậu chút đồ ăn này.”
Ông ấy dừng lại một lúc thấy bên trong không có tiếng trả lời thì lại gõ tiếp: “Cậu chủ nhỏ?”
Ông ấy còn chưa nói hết câu thì nghe thấy có cái gì đập vào cửa cái “Bộp” cùng với tiếng nói: “Đừng có làm phiền tôi.”
Lão quản gia nghe xong thì khẽ phất tay với người làm. Họ nhẹ nhàng rời đi cùng nhau.
Chung Tử Ngang nằm trên giường, vùi mặt vào trong gối, dù đã vây kín tới mức vậy rồi cậu ấy cũng không dám ngủ.
Đã hơn mười ngày rồi nhưng Chung Tử Ngang chưa được ngủ ngon, thêm chuyện bên cạnh chẳng có ai tin lời cậu ấy nói cả làm cho cậu ấy vừa tủi thân lại vừa tức giận.
Vốn dĩ tính cách của cậu ấy là kiểu kiêu căng nên tình hình lại càng thêm trầm trọng.
Đáng tiếc là cậu càng làm quá thì trong mắt người lớn lại thành những hành động phản nghịch tuổi dậy thì của trẻ nhỏ mà thôi.
Nghĩ tới đây Chung Tử Ngang lại tức đến mức đấm bùm bụp vào gối.
Đúng lúc này, điện thoại cậu ấy vẫn luôn siết chặt trong tay đột nhiên rung lên. Chung Tử Ngang tưởng là thông báo linh tinh gì đó thôi, nhưng vừa liếc mắt nhìn thì ngồi bật dậy, vội vàng trả lời lại.
[Có có có! Cuối cùng chị gái siêu đỉnh đã trả lời tôi rồi!] Chung Tử Ngang ôm lấy điện thoại, nhịp tim gia tăng.
Cả nửa tháng nay cậu ấy bị cái thứ không biết tên kia dọa sợ tới mức ngủ không yên, hôm qua vô tình nhìn thấy “Bé Giấy” nhắn lại thì cũng chưa tin lắm.
Nhưng tới buổi tối hôm qua, cậu ấy sợ quá chịu không nổi nên mới chó cùng rứt giậu, ấy vậy mà lại ngủ yên cả đêm. Lúc này mới nhận ra mình gặp được người tài rồi.
Chung Tử Ngang cầm di động chờ đến là nóng lòng, mãi sau mới thấy đối phương trả lời: “Cậu chủ đừng khách khí như thế. Nào, mau kể lại tình trạng của cậu xem sao? Bé Giấy hân hạnh được phục vụ cậu chủ.”
Tô Tái Tái cầm điện thoại, lúc tự xưng là Bé Giấy thì mặt mày vô cùng nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ chê bai như hôm qua lúc mà người giấy nhỏ lấy cái tên này nữa.
Thì cô cũng đâu còn cách nào khác, tiền đâu có dễ kiếm như thế đâu. Cô lại thở dài.
Cùng thời gian đó.
Thủ đô, phòng sách nhà họ Ngô.
Lư hương đặt trên bàn trà ở gần đó tỏa ra mùi hương dễ chịu, rất là sảng khoái.
Nếu lúc này có người nào thạo về mùi hương, chỉ cần ngửi là sẽ biết ngay đây là trầm hương loại một. Có tác dụng làm dịu thần kinh, là loại cực kỳ quý.
Trong phòng sách rất là yên tĩnh, lặng im tới mức chỉ nghe được tiếng nghiền nát.
Sau khi Ngô Thẩm Văn đứng ở bàn đọc sách, trước mặt ông ấy có một lá bùa vàng được cắt tỉa cẩn thận.
Đến khi mài mực chu sa xong, bút lông trong tay Ngô Thẩm Văn lơ lửng phía trên lá bùa vàng, sau khi tập trung tinh thần, trong lòng không còn chút suy nghĩ vẩn vơ nào mới bắt đầu đặt bút xuống.
Bình tĩnh thong dong, bước ngoặt nào cũng có lối đi của riêng nó.
Mặc dù nhìn có vẻ như dễ dàng, nhưng lúc Ngô Thẩm Văn đang vẽ nét cuối cùng, tay cầm bút lại bắt đầu không vững, hai bên tóc mai cũng có mồ hôi rịn ra.