“Hả?!” Chung Tử Ngang trở nên nôn nóng, nhanh chóng để đĩa nhỏ sang một bên, vội vàng đi qua giữ chặt tay của Tô Tái Tái, có hơi không vui hỏi: “Đừng mà chị Tái Tái, chị mới tới mà sao lại muốn đi rồi?”
“Bởi vì tự dưng xuất hiện một đám người mắc bệnh tâm thần muốn nhận tôi là người một nhà đó.” Tô Tái Tái cong ngón tay, búng nhẹ vào trán Chung Tử Ngang một cái.
Nghe xong lời này, sắc mặt của ba người Bạch Văn Liên lập tức trở nên khó coi.
Mà từ đầu tới cuối Tô Tái Tái cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.
Chung Tử Ngang nghe thế, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hứa Tần Nhã, trừng mắt nhìn bà ta mắng: “Thì ra những lời bà già phù thủy này vừa nói đều là giả!”
Dừng một chút, cậu ta lại chỉ vào ba người nói: “Nhà họ Chung chúng tôi không chào đón những người nói dối! Cũng không làm ăn với loại người như mấy người! Cút ra ngoài cho tôi!”
Bà già…?
Hứa Tần Nhã nhịn không được mà trừng mắt nhìn Chung Tử Ngang, lộ ra vẻ không dám tin.
Hiện giờ bà ta đang uống viên thuốc Ngữ Dung cho mình, ai gặp cũng phải khen một câu "Trẻ ra mười tuổi” hết! Bà ta già chỗ nào chứ?
Thằng nhóc chết tiệt này...
Quản gia Chung đứng một bên chú ý thấy ánh mắt mà Hứa Tần Nhã nhìn về phía Chung Tử Ngang, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bước đến che trước người Chung Tử Ngang, ngăn chặn tầm mắt của bà ta, sau đó trên mặt không còn ý cười nữa mà nhàn nhạt lên tiếng: “Ba vị, xin mời rời đi.”
Đến bây giờ Hứa Tần Nhã mới kinh ngạc nhận ra trong lúc vô thức bản thân đã lộ ra biểu cảm hung ác nhìn Chung Tử Ngang.
Bà ta vội vàng xua tay muốn giải thích, nhưng đáng tiếc là quản gia Chung rõ ràng không muốn để ý đến bà ta.
Thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.
Hứa Tần Nhã không còn cách nào khác, đành phải quay đầu nhìn về phía chồng mình, hy vọng ông ta có thể nói gì đó.
“Quản gia Chung, ông hiểu lầm rồi, vợ tôi…” Bạch Văn Liên vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói xong thì quản gia Chung đã lắc đầu.
Quay người nhìn về phía người làm đang đứng bên cạnh: “A Thịnh, đưa bọn họ ra ngoài.”
“Vâng.” Người tên A Thịnh lập tức tiến lên, làm động tác “mời” với ba người Bạch Văn Liên, so với sự cung kính lúc trước, giờ phút này lại có vẻ lạnh nhạt và tùy ý hơn rất nhiều: “Ba vị.”
Hứa Tần Nhã còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Bạch Văn Liên ngầm túm lại, thế mới chịu ngậm miệng.
Bà ta rất không cam lòng, muốn lườm Tô Tái Tái một cái, nhưng ngặt nỗi quản gia Chung vẫn còn đứng che ở đó. Cho nên bà ta chỉ có thể ngượng ngùng cụp mắt đứng tại chỗ, mắng thầm ở trong lòng.
“Vậy… chúng tôi xin phép về trước.” Bạch Văn Liên cố nặn ra một nụ cười, im lặng vài giây lại bổ sung: “Có điều vẫn mong ông Chung có thể xem xét về phương án hợp tác kia…”
“Ông Bạch.” Bạch Văn Liên còn chưa nói hết thì quản gia Chung đã lên tiếng ngắt ngang, đứng thẳng người ở chỗ đó mở miệng nói: “Thật ra tôi gọi cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đến sảnh phụ này không phải chỉ là để chào hỏi thôi đâu, mà là…”
Ông ấy ngập ngừng một lát, tầm mắt đảo qua ba người trước mặt rồi lại nói tiếp: “Việc hợp tác với nhà họ Bạch lần này, không cần phiền tới ông chủ của chúng tôi, chỉ cần một cái gật đầu của cậu chủ nhỏ là đủ rồi.”
Cái gì…?!
Lúc này không riêng gì Bạch Văn Liên, mà ngay cả Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung cũng phải mở to hai mắt.
Quản gia Chung thu hết biểu cảm của ba người vào trong mắt, khẽ thở dài rồi lắc đầu: “Đáng tiếc…”
“Không phải, chờ, chờ đã…” Bạch Văn Liên gấp rồi, rướn cổ lên nhìn về phía Chung Tử Ngang - người đang bị quản gia Chung che chắn ở sau lưng, muốn nói thêm điều gì.
Nhưng còn chưa mở lời, đã nghe thấy giọng nói của Tô Tái Tái truyền đến.
“Quào, cậu chủ nhỏ. Không ngờ cậu lại giỏi giang vậy á!” Tô Tái Tái nghiêng người ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn Chung Tử Ngang.
“Đương nhiên rồi.” Chung Tử Ngang được Tô Tái Tái khen ngợi, vui vẻ không thôi, kiêu ngạo hất cằm lên.
Dừng một chút lại nhìn về phía Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, chị có thích bọn họ không? Nếu như chị thích bọn họ thì tôi sẽ lập tức đồng ý.”
Lời này khiến cả ba người đồng loạt sửng sốt.
Đặc biệt là Bạch Văn Liên, vội vàng buông cánh tay đang ôm Hứa Tần Nhã ra, tránh khỏi quản gia Chung rồi nhìn về phía Tô Tái Tái, nôn nóng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Tái à…”