Dáng vẻ gấp gáp ấy, có nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Ngay cả Chung Tử Ngang cũng phải nghiêng đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.
Mà Tô Tái Tái lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ dùng một tay chống cằm rồi mở miệng nói với Chung Tử Ngang: “Đây là chuyện của nhà cậu, không liên quan gì đến tôi cả.”
Như vậy…
“Thế…” Chung Tử Ngang nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế chị Tái Tái có thích bọn họ không?”
Cậu ta còn chưa hỏi xong, Tô Tái Tái đã dứt khoát, lưu loát trả lời—
—“Là cực kỳ chán ghét mới đúng.”
Đã hiểu.
Chung Tử Ngang nghe thế, lập tức quay đầu nhìn về phía quản gia Chung: “Quản gia, tiễn bọn họ đi đi. Sau này không cần tới nữa.”
“Vâng, thưa cậu chủ nhỏ.” Quản gia Chung cung kính đáp, một lần nữa đứng thẳng dậy bước tới chỗ Bạch Văn Liên, lần này không thèm nói bất cứ câu nào, mà chỉ làm động tác “Mời”.
Ba người nhà họ Bạch có thể nói là bị nhà họ Chung đuổi ra ngoài.
Cho tới khi ba người họ lên xe, đi được một khoảng cách xa rồi thì Hứa Tần Nhã mới có thể hoàn hồn khỏi sự sợ hãi.
Bà ta siết chặt tay thành nắm đấm, hung hăng đấm xuống chỗ ngồi: “Con nhỏ Tô Tái Tái này thật là quá đáng!”
Giọng bà ta vừa cao vừa bén, trong không gian nhỏ hẹp lại càng trở nên bén nhọn chói tai hơn cả làm cho Bạch Văn Liên ngồi ở ghế phụ đau đầu, nhắm mắt nhéo mũi, không kiên nhẫn mà nhíu mày.
Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vội nắm lấy tay Hứa Tần Nhã, mở miệng cất lời quan tâm: “Mẹ đừng thế. Nhà họ Chung không được thì mình tìm cách khác. Đâu phải chỉ có mỗi nhà họ Chung đâu ạ.”
Nói tới đây, Bạch Ngữ Dung tinh mắt nhận ra móng tay được Hứa Tần Nhã chăm sóc tỉ mỉ chưa gì đã bị gãy mất hai ngón. Cô ta vội nói: “Mẹ ơi, móng tay của mẹ…”
Cô ta còn chưa nói hết câu thì Hứa Tần Nhã đã “Ai nha” vẻ mặt không kiên nhẫn rút tay về. Hành động thô bạo của bà ta làm cho Bạch Ngữ Dung vô cùng sững sốt.
Nhưng giờ Hứa Tần Nhã đang nổi nóng, đâu có rảnh mà để tâm tới sắc mặt của cô ta như thế nào.
Bà ta nhíu mày nhìn móng tay của mình, “chậc” một tiếng rồi quay sang trừng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng vô cùng bất mãn: “Ngữ Dung, sao con lại không biết chuyện con bé đó thân với cậu chủ nhỏ nhà họ Chung hả?”
“Con…” Bạch Ngữ Dung nghẹn lời, tủi thân nói: “Mẹ, con vẫn luôn chăm chỉ đi học tại Huyền Học Viện để làm quen với các anh các chị, thật sự không còn nhiều thời gian mà để ý tới Tô Tái Tái đâu. Hơn nữa…”
Cô ta khẽ dừng lại, trộm liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã rồi mới nói tiếp: “Con nghe nói… Tiểu Tái rất hay ra ngoài chứ không chăm chỉ đi học. Trước đó chẳng phải con từng nói với ba mẹ là em ấy với thầy Chu rất thân nhau đó sao?
Cũng chẳng biết em ấy làm cách nào mà có tên bên trong danh sách học sinh bồi dưỡng của Luyện Đan Viện nữa. Lúc đó con còn nghĩ chắc là do Tiểu Tái cũng có lên làm trợ giảng.
Cơ mà chẳng lần nào con thấy em ấy cả. Cuối cùng con không nhịn được nữa mà đi kiếm các thầy cô khác để hỏi thì mới biết em ấy có tên trong danh sách, cơ mà chưa từng lên lớp lần nào.
Các thầy cô khác cũng có ý kiến với em ấy. Có khi… em ấy không đi học nhưng lại nhân cơ hội mà làm quen với cậu chủ nhỏ nhà họ Chung đó ạ!”
Bạch Ngữ Dung vừa nói vừa trộm liếc mắt nhìn Hứa Tần Nhã.
Khi thấy sắc mặt Hứa Tần Nhã có vẻ hòa hoãn, đã đỡ tức giận hơn thì mới cẩn thận mà duỗi tay, nắm lấy tay bà ta rồi mở miệng: “Mẹ à, hay như thế này đi ạ. Tuy con cũng không chắc lắm nhưng con có quen một chị khóa trên, quan hệ cũng được. Nói không chừng… Nhà bọn họ có thể giúp chúng ta?”
“Đàn chị ư? Ai thế Ngữ Dung ?” Bạch Văn Liên nghe tới đây thì ngay lập tức hỏi lại, cùng với Hứa Tần Nhã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.
“Chị ấy là Mễ Nhã, là cô cả của nhà họ Mễ.”
Bạch Ngữ Dung vừa mới dứt lời, không chỉ có mỗi Hứa Tần Nhã “ai nha” mà cả Bạch Văn Liên cũng giật mình.
Hứa Tần Nhã hoàn hồn xong thì vội nắm lấy tay Bạch Ngữ Dung, giọng thân mật lại từ ái: “Ngữ Dung à, là nhà họ Mễ à? Là nhà họ Mễ trong tứ đại thế gia đó sao?”
Bạch Ngữ Dung tươi cười gật đầu, im lặng một lát rồi bổ sung: “Nhưng… con không biết có thành công hay không, cho nên…”