“Không sao, không sao!” Bạch Văn Liên cười ha hả nói: “Thành công hay không không là vấn đề. Ngữ Dung, con chứ giữ vững quan hệ với cô cả nhà họ Mễ này, sau này tất nước chảy thành sông.”
“Ai nói không phải đâu.” Hứa Tần Nhã tiêu hóa xong câu chuyện thì cười ha hả kéo Bạch Ngữ Dung lại gần, thân mật vuốt tóc cô ta, vô cùng yêu thương: “Ngữ Dung của nhà chúng ta đúng là có bản lĩnh hơn người nào đó. Không những chăm chỉ việc học mà còn làm quen được với cô cả nhà họ Mễ. Không tồi, quả nhiên là mẹ không nhìn nhầm con.”
Bạch Ngữ Dung rũ mắt cười nhạt, ra vẻ ngượng ngùng các thứ.
Bọn họ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tần Nhã với Bạch Văn Liên thì đang thương lượng với nhau nên đi đâu ăn cơm, tuy bàn chuyện làm ăn không thành nhưng Bạch Ngữ Dung lại có thể kết bạn với người nhà họ Mễ. Đây cũng là chuyện xứng đáng để ăn mừng.
Bọn họ không để tâm tới biểu cảm của Bạch Ngữ Dung.
…
Hoặc là nói trong thâm tâm bọn họ không quá coi trọng cảm xúc Bạch Ngữ Dung.
——
Tô Tái Tái nhớ là còn phải đi đón bé ngỗng nhà mình nên cho dù Chung Tử Ngang dặt dẹo làm nũng thế nào thì vừa đến giờ là cô tạm biệt đi về luôn.
Làm cho cậu chủ nhỏ càng dỗi cái người tên là “bé ngỗng” này hơn, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải xem xem kẻ đó có bao nhiêu ngoan ngoãn.
Hừm!
Tô Tái Tái đến nơi rồi còn phải chờ một lúc mới thấy Tô Hồng Bảo bước ra.
Đang tính mở miệng gọi thì thấy có mấy bé gái vây quanh, cô thức thời mà ngậm miệng lại.
“Bạn học Tô này, tụi mình sắp đi liên hoan á, cậu có đi chung với tụi mình không?”
“Đúng đó, đúng đó, mọi người có thể làm bạn cùng lớp cũng là cái duyên, hai ngày nữa là phải chia tay nhau rồi, thôi thì đi ăn với nhau một bữa đi nhé?”
“Bạn học Tô ơi, mình có thể xin số điện thoại của cậu không? Sau này tớ mắc cái gì có thể gọi điện hỏi cậu được không? Nếu gọi điện không tiện thì tớ nhắn tin cũng được nè.”
Tô Hồng Bảo: ?
Tô Hồng Bảo lạnh lùng, trả lời lễ phép mà ngắn gọn.
“Tớ có hẹn trước đó rồi.”
“Hợp tan là duyên, không cần cưỡng cầu.”
“Tớ thấy gửi tin nhắn cũng không tiện cho lắm.”
Tô Tái Tái nghe được thì không nhịn được mà cười thành tiếng, siết tay thành quyền, đưa lên sát bên môi giả đò “khụ khụ” rồi mới cất giọng nói: “Hồng Bảo.”
Tô Hồng Bảo nghe tiếng quay lại. Bộ dáng vốn dĩ cao lãnh lạnh lùng nhìn thấy Tô Tái Tái cái là mỉm cười liền.
Ngay sau đó nhớ ra quanh mình còn có cả đám các bạn nữ, quay đầu nói: “Người nhà tớ tới đón rồi, tạm biệt mọi người nhé.” rồi vui vẻ chạy về hướng Tô Tái Tái.
Ngay lúc cậu ấy đến trước mặt Tô Tái Tái thì ngẩng đầu oán giận mà cất lời: “Tiểu sư thúc đến đón muộn.”
“Ơ? Chẳng phải con mới bước ra đó sao?” Tô Tái Tái ngạc nhiên.
“Con làm xong lâu rồi.” Tô Hồng Bảo cãi lại ngay, ngừng một chút rồi mới ngượng ngùng mím môi dưới: “Thấy tiểu sư thúc vẫn chưa tới nên mới đi WC đợi tiểu sư thúc tới thì con đi ra.”
“Ồ.” Tô Tái Tái kéo dài giọng, mắt sáng ánh lên nét vui vẻ, vạch trần tiểu sư điệt nhà mình: “Ô thế là con trốn trong WC tới tận bây giờ luôn à?”
Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía các bé gái mới nãy còn vây quanh người Tô Hồng Bảo, giờ thì mắt sáng bừng bừng nhìn về phía cậu ấy đầy chờ mong rồi lại quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo, lắc đâu thở dài: “Bé ngỗng này… Tiểu sư thúc nhớ rõ là hồi trước lúc con tu kiếm, tiểu sư thúc đâu có lấy nhầm kiếm phổ cho con đâu nhỉ?”
Mà sao giờ lại có cảm giác giống tuyệt tình kiếm thế này?
Tô Tái Tái nghiêm túc “nghiêng đầu tự hỏi” trong chốc lát, đột nhiên kinh hãi nhìn về phía Tô Bảo Bảo, đôi tay đặt lên bờ vai cậu ấy hỏi: “Bé ngỗng này, ngàn lần vạn lần con đừng có học theo sư tôn của con đó nhé.
Lần trước sư tổ của con nhặt con về là vì sợ nhị sư đệ không có nơi nương tựa. Giờ con mà cũng thế thì… Nói trước nhé, sau này tiểu sư thúc không có thu đồ đệ giùm con đâu.”
Nhặt người về nuôi là niềm yêu thích của sư tôn nhà cô, chứ không phải của cô.
“Tiểu sư thúc!” Tô Hồng Bảo nghe mà tức dậm chân: “Tiểu sư thúc nói cái gì vậy ạ?”
“Ủa?” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo hai tai hồng hồng thì lại càng trêu tợn: “Tiểu sư điệt, đây chẳng phải là tiểu sư thúc đang lo lắng cho chuyện con không yêu sớm đó sao?”