“Tiểu sư thúc…” Tô Hồng Bảo tức tối dậm chân. Nửa ngày sau mới nghẹn nói ra được mỗi câu: “Con về sẽ mách với sư tổ!”
Tiểu sư thúc hư lắm, sư tổ phải giáo huấn lại thôi!
“À há, mách sư tổ con thì cùng lắm ông ấy cũng chỉ bảo tiểu sư thúc bê đệm hương bồ đến ngồi cạnh cửa đá chỗ sư tôn của con, úp mặt vào tường mà đọc khẩu hiểu, tâm sự các kiểu để tránh cho đệ tử của ông ấy bế quan xong thì quên mất cách nói chuyện như thế nào.”
Tô Tái Tái phất tay, ra vẻ “Cái chuyện úp mặt vào tường kia tiểu sư thúc còn quen hơn con nhiều.”
Làm cho Tô Hồng Bảo tức đến mức cho Tô Tái Tái xem thế nào gọi là “Đại ngỗng giương cánh.”
Nhưng cánh thì chưa kịp giơ ra, mà mỏ thì đã gào: “Tiểu sư thúc!” chân dậm xuống nền đá không để ý lực độ, không cẩn thận dẫm chân mạnh quá làm cho sàn nhà bằng gạch bị nứt vỡ.
Sàn nhà bị nứt vỡ làm cho cả sư thúc sư điệt ngây hết cả ra, hai mặt nhìn nhau không biết có nên chạy trốn không thì nghe thấy có người qua đường sợ hãi mà chỉ xuống chân Tô Hồng Bảo, thét lên: “Ối dồi ôi! Sao tự dưng lại nứt gạch ra thế này?”
Người đó vừa dứt lời thì có không ít người qua đường khác đồng loạt nhìn xuống dưới chân Tô Hồng Bảo mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
“... Tiểu sư thúc.” Tô Hồng Bảo đứng ngây ngốc ở đó, không dám nhúc nhích nhìn Tô Tái Tái, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Nếu bây giờ chúng ta chạy, liệu có còn kịp không?”
“Ưm…” Tô Tái Tái sờ cằm rồi nhìn những người qua đường càng lúc càng nhiều ở hai bên trái phải, cô thậm chí còn để ý thấy nhân viên bảo vệ đã chạy đến bên này, cô thở dài: “Có lẽ là không kịp rồi.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?” Tô Hồng Bảo nhìn cô, ngượng ngùng nói: “Sáng nay con... mới chuyển hết số tiền đã kiếm được hôm qua cho sư tổ rồi…”
“Hay là…” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi rồi nói với vẻ mặt “Sư thúc có ý hay”: “Chúng ta ở đây mở tiệm bói vài quẻ?”
“...” Tiểu sư thúc, tuy con còn nhỏ, nhưng con cũng biết làm vậy là không được.
Tô Hồng Bảo chẳng thèm đáp lời, mà chỉ im lặng liếc mắt nhìn Tô Tái Tái.
Cuối cùng, ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị đưa Tô Tái Tái và người còn lại đến phòng giám đốc để bàn việc bồi thường thì Ôn Liễu gọi điện đến.
Hóa ra bà ấy muốn hỏi xem khi nào bé ngỗng sẽ về ăn tối và cậu ấy có món gì đặc biệt muốn ăn hay không để Nghiêm sư bá nấu ngay bây giờ.
Sau khi Ôn Liễu biết hai người đã “gây chuyện” và hỏi rõ họ đang ở đâu thì bà ấy cười nói không sao cả, chỉ dặn hai người cứ chờ ở đó, bây giờ Tiểu An sẽ đi đón họ, đừng có chạy lung tung, sau đó bà ấy cúp máy.
Một phút sau, nhân viên bảo vệ nhận được cuộc gọi, cũng không biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng nhân viên bảo vệ vốn tỏ vẻ khó chịu lập tức đáp lời liên tục.
Sau khi cúp máy, nhân viên bảo vệ lập tức xin lỗi Tô Tái Tái và người còn lại rồi mới rời đi.
Chẳng mấy chốc Thẩm An đã đến và bảo hai người lên xe. Anh ấy vừa khởi động xe vừa thản nhiên hỏi chuyện vừa nãy: “Tiểu Tái, bé ngỗng, hai người không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu, im lặng một lát rồi hỏi: “Đàn anh Thẩm, anh đã giúp chúng tôi xử lý chuyện vừa nãy đúng không? Cảm ơn nhé.”
“Chuyện nhỏ.” Thẩm An cười nói, sau đó nhàn nhạt nói: “Doanh nghiệp của gia đình nên dễ nói chuyện.”
“Thế thì vẫn phải cảm ơn anh Tiểu An.” Tô Hồng Bảo ngồi ở ghế sau, trịnh trọng cảm ơn Thẩm An, sau đó lại nhìn sang Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nhận ra điều đó, nhưng cô không lên tiếng ngay.
Mãi đến khi ba người đến nhà họ Nghiêm, Tô Tái Tái không thấy Chu Phổ ở đây và biết rằng ông ấy vẫn đang ở nhà kính, thế là cô xung phong đi gọi ông ấy, tiện thể dẫn Tô Hồng Bảo đi xem mầm thảo dược do thầy Chu trồng, lúc này hai sư thúc sư điệt mới tạm thời có không gian riêng.
Bé mèo con của nhà họ Nghiêm cũng “meo meo” chạy ra, đi bên cạnh chân của Tô Hồng Bảo.
“Vừa nãy con định hỏi gì? Nói đi nào?” Sau khi đi ra xa, Tô Tái Tái mới mỉm cười nhìn Tô Hồng Bảo.
“Tiểu sư thúc, vừa nãy con muốn nói là anh Tiểu An đã giúp con, liệu con có thể tặng một lá bùa cho anh ấy xem như quà cảm ơn không?” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái và hỏi.