Nghe vậy, Tô Tái Tái đưa tay ra vò đầu của cậu ấy, sau khi vò đến đầu tóc của cậu ấy biến thành ổ gà thì cô mới hả hê dừng lại.
Đến khi Tô Hồng Bảo bực bội vuốt lại tóc tai thì cô mới chậm rãi lên tiếng: “Bé ngỗng à, lẽ nào sư phụ không có nói gì với con trước khi con xuống núi? Tông môn của chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ việc, một lá bùa mà thôi, con muốn tặng thì tặng đi, không sao cả.”
“Con chỉ lo rằng…” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái rồi nói tiếp: “Lo rằng sẽ gây chuyện.”
Giọng nói của Tô Hồng Bảo dần nhỏ lại khi nói đến khúc sau, đầu cũng cúi thấp xuống. Điều này khiến Tô Tái Tái lại đưa tay ra vò đầu của cậu ấy.
Tuy cô cười nhưng trong lòng lại không khỏi thở dài.
Hồi đó, khi sư phụ nhặt Tô Hồng Bảo đã đứt hết kinh mạch ở tứ chi về thì cậu ấy đã trong độ tuổi có thể nhớ chuyện. Mặc dù cậu ấy không nói gì về lý do mình bị vứt bỏ, nhưng Tô Tái Tái và ông cụ Tô cũng có thể đoán được đại khái.
Cô vốn tưởng rằng mấy năm này đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng Tô Hồng Bảo, nào ngờ trong lần xuống núi này, cô mới phát hiện rằng thật ra nút thắt kia là đổi hình thức tồn tại mà thôi.
Có lẽ do dã bị bỏ rơi một lần, nên Tô Hồng Bảo rất cẩn thận và cố gắng hết sức không gây “rắc rối” sau khi xuống núi.
Cho dù chỉ là muốn tặng một lá bùa cho Thẩm An, nhưng cậu ấy cũng lo lắng rằng sẽ vì vậy mà mang rắc rối đến cho Tô Tái Tái, thậm chí là tông môn trên núi.
Tô Tái Tái ít nhiều cũng có thể đoán ra được tâm trạng sợ hãi bị chán ghét rồi vứt bỏ đó.
Vì vậy, sau khi Tô Hồng Bảo vừa mới vuốt tóc lại thì cô lập tức cười nói rằng: “Đứa ngốc này”, rồi cô lại đặt tay lên vò đầu của cậu ấy thành ổ gà.
Điều này khiến cậu ấy khó chịu kêu lên “Tiểu sư thúc à!”, lúc này cô mới buông tay.
“Nhìn kìa, như vậy mới là bé ngỗng mà sư thúc biết chứ.” Tô Tái Tái cười hì hì nhìn Tô Hồng Bảo.
Trước vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai trẻ, cô ôm lấy vai của cậu ấy như anh em tốt rồi nói: “Bé ngỗng yên tâm đi, cho dù con có gây ra rắc rối gì thì cũng có tiểu sư thúc đỡ cho con.”
“Với lại, trên đời này, hiếm khi có chuyện gì mà tiểu sư thúc của con không đỡ được. Cho nên đừng sợ, nếu con muốn đi ngang kể từ ngày hôm nay cũng được luôn!”
Tô Hồng Bảo cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu ấy “phì” cười một tiếng rồi nhìn Tô Tái Tái, sợi dây vốn hơi căng cứng kể từ khi xuống núi đang dần dần buông lỏng: “Vậy... nếu tiểu sư thúc cũng không đỡ được thì làm sao đây?”
“Sợ gì chứ.” Tô Tái Tái lẽ thẳng khí hùng: “Còn có sư tổ của con mà!”
“Vậy lỡ như sư tổ cũng không đỡ được thì sao?” Tô Hồng Bảo cười.
Tô Tái Tái sững sờ, nhìn Tô Hồng Bảo rồi từ từ nheo mắt lại: “Bé ngỗng, con đây là muốn làm bé thích lý sự à?”
Hay là để tiểu sư thúc đánh chết con trước khi con biến thành đứa thích cãi cọ nhé?
Thế thì trong tương lai cũng không cần người ngoài phải ra tay rồi.
Tô Hồng Bảo cười không nhặt được mồm, khi thấy Tô Tái Tái lại định đưa tay vò đầu mình thì cậu ấy nhanh chóng dùng hai tay ôm đầu bỏ chạy.
Nhưng chỉ vừa chạy được vài bước thì cậu ấy đã bị Tô Tái Tái xách cổ áo kéo về rồi vò thành ổ gà lần nữa.
Sau khi để cậu ấy tiếp tục bực bội vuốt tóc lại ở một bên thì cô mới chậm rãi nói: “Nếu sư tổ của con không đỡ được… thì có lẽ chính là lúc sư phụ của con ra tay rồi.”
“Hả?” Tô Hồng Bảo dừng việc vuốt tóc lại sau khi nghe vậy, cậu ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt sáng lên đầy bối rối.
Kể từ khi được sư tổ nhặt về, Tô Hồng Bảo chưa từng gặp qua Tống Khanh, nhưng ngặt nỗi tiểu sư thúc nhà mình cứ thỉnh thoảng là phải khoe “nhị sư đệ toàn năng” của mình.
Điều này khiến cho Tô Hồng Bảo dù chưa từng thấy qua người thật nhưng cậu ấy cũng đã hâm mộ vô cùng.
Bây giờ nghe Tô Tái Tái nói vậy, trong lúc nhất thời cậu ấy cũng không biết đây sẽ là việc tốt hay xấu nếu mình gây ra chuyện đến sư tổ cũng không thể đỡ nổi.
... Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Trong lúc Tô Hồng Bảo nghĩ đến đây thì hai người lại đi ngang qua nhà họ Trình.