Điều này khiến Tô Hồng Bảo nhớ đến người đàn ông ngồi xe lăn hôm qua. Nếu không phải mình may mắn thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ biến thành như vậy chăng?
“Tiểu sư thúc.” Tô Hồng Bảo dừng lại và nói.
“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, quay lại nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu nhưng trong mắt lại ẩn giấu chút ý cười.
“Con... con muốn ở lại đây một thời gian.” Tô Hồng Bảo nhìn Tô Tái Tái rồi nói, sau khi xóa đi nỗi khúc mắc thì ánh mắt của cậu ấy đã trở lại giống hệt như lúc ở trên núi.
Cậu ấy im lặng một hồi rồi nói: “Con muốn giúp người đó.”
Nghe vậy, Tô Tái Tái gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi.”
Tô Hồng Bảo cười, bước nhanh đến gần Tô Tái Tái, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tiểu sư thúc.”
Tô Tái Tái “haiz” một tiếng rồi đặt tay lên đầu Tô Hồng Bảo, nhưng đã bị cậu ấy nhanh nhẹn cúi xuống tránh né, cậu ấy nhướng mày cười đùa và khoa tay múa chân vài chiêu trên đường.
Thế là họ cứ như vậy trên suốt đoạn đường đến nhà kính của Chu Phổ.
Khi Tô Hồng Bảo nhìn thấy cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc ra hai phiến lá, rồi nhìn “Tiêu Mễ” phát triển mạnh ở bên cạnh, vẻ mặt trợn mắt hốc mồm này giống hệt với Tô Tái Tái lúc đó.
Khi cậu ấy nhìn sang Chu Phổ thì vẻ mặt hơi khang khác.
Sau khi định thần lại, cậu ấy nhanh chóng đến gần Tô Tái Tái, nhìn bóng lưng đang xới đất trồng mầm thuốc của Chu Phổ, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc.”
“Chuyện gì?” Tô Tái Tái cũng nhỏ giọng giống như cậu ấy vậy.
“Sư tổ đã nhiều lần phàn nàn về vườn dược liệu trên núi phát triển không tốt.”
“Cho nên?”
“Sư thúc nói xem…” Tô Hồng Bảo ngại ngùng cọ mũi chân, quay sang nhìn Tô Tái Tái, hai mắt sáng lên rồi tiếp tục nhỏ tiếng hỏi: “Nếu con lén đánh ngất bác Chu rồi bảo lệ quỷ đưa lên núi ngay trong đêm thì liệu sư tổ có phải sẽ rất vui không?”
“???!” Nghe vậy, Tô Tái Tái kinh ngạc ngã ngửa ra sau.
Sau một hồi im lặng, cô lại khoác vai Tô Hồng Bảo, nhỏ giọng khuyên bảo chàng trai trẻ sắp lầm đường lạc lối: “Tiểu sư điệt à, mặc dù sư thúc đây cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nhưng mà... sư thúc bảo con đừng gây chuyện, đừng sợ việc, chứ không phải bảo con đi kiếm chuyện.”
“Hưm... Không tốt sao?” Tô Hồng Bảo nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Sư điệt, sư thúc bắt đầu tò mò về gia đình ban đầu của con rồi.” Tô Tái Tái gật đầu và rất nghiêm túc nói.
“Ôi…” Bé ngỗng lộ ra vẻ “Không tốt… thế thì buộc phải từ bỏ ý định đó thôi.”
Lúc này, Chu Phổ cuối cùng cũng làm xong, ông ấy vừa phủi đất trộn xơ dừa trên tay vừa đứng dậy nói: “Xong rồi! Chúng ta về ăn cơm thôi. …Ơ? Hai đứa đang lẩm bầm chuyện gì ở đằng đó vậy?”
“Không có gì, không có gì. Chỉ là thảo luận chút chuyện vặt mà thôi.” Sau khi nghe hỏi vậy thì Tô Tái Tái cười đùa nói.
“Ồ.” Thầy Chu cao thủ trồng trọt ngây ngô gật đầu.
Tại sân bay.
Bạch Ngữ Dung tiễn Bạch Văn Liên và người còn lại đi về, đi cùng còn có Trình Ngạn Xương - vị hôn phu của cô ta.
Nhân lúc Bạch Văn Liên đang nói chuyện với Trình Ngạn Xương thì Hứa Tần Nhã kéo Bạch Ngữ Dung sang một bên rồi nhỏ tiếng nói: “Ngữ Dung à, ông ngoại nhờ mẹ hỏi con xem con đã học được bao nhiêu trong cuốn sách đó rồi? Không…”
Bà ta dừng lại, nhìn về phía Trình Ngạn Xương rồi nói tiếp: “Không bị người khác nhìn thấy chứ?”
Bạch Ngữ Dung đương nhiên hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nên cô ta lập tức mỉm cười an ủi bà ta: “Mẹ yên tâm đi, đó là báu vật của ông ngoại nên con luôn cất giữ rất cẩn thận.”
“Vậy thì tốt.” Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta im lặng một hồi rồi khẽ nhíu mày, thở dài nói tiếp: “Chỉ tiếc lần này không thể bàn được việc làm ăn với nhà họ Chung, nếu không thì…”
Khi nói đến đây thì Hứa Tần Nhã lập tức không khỏi ngứa răng nói: “Cũng tại con nhỏ đó, rõ ràng chỉ là một câu nói thôi mà lại làm ra nông nỗi này.”
Bà ta hừ một tiếng, sau đó thay đổi sắc mặt quay lại nhìn Bạch Ngữ Dung, vui mừng nói: “Cũng may có Ngữ Dung quen biết với cô cả của nhà họ Mễ, nếu không phải công ty có việc, ba con phải gấp rút trở về thì nói không chừng còn có thể gặp nhau một lần.”
Bạch Ngữ Dung cười: “Không sao đâu mẹ, chẳng phải vẫn còn cơ hội đến khi hội đánh giá đan dược sao?”