“Đúng đúng đúng.” Hứa Tần Nhã cười nói vui vẻ, sau đó lại nói tiếp: “Ngữ Dung à, đan dược mà con đưa cho mẹ, mẹ làm nó thành nước có được không?”
Bạch Ngữ Dung ngây người rồi thắc mắc: “Tại sao phải làm thành nước?”
“À, đây là vì trong khoảng thời gian này, những người đàn bà kia đều thấy mẹ trẻ ra rất nhiều, ai nấy cũng muốn tìm mẹ để mua, cho nên mẹ định… lấy đan dược làm thành nước, rồi đổi thành nước dưỡng da khác để bán cho họ, coi như kiếm chút tiền.”
“Chỉ là không biết có ảnh hưởng gì không. Mẹ đột nhiên nghĩ đến nên chi bằng hỏi con thử.”
Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Chắc không sao đâu.”
“Vậy thì được.” Hứa Tần Nhã lập tức vui vẻ ra mặt sau khi nghe vậy.
Khi hai người nói đến đây thì Bạch Văn Liên và Trình Ngạn Xương ở bên kia đã nói xong, ông ta vỗ vai anh ta rồi quay sang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.
Bốn người tụ tập lại với nhau, sau khi dặn dò thêm vài câu thì Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã mới rời đi.
Sau khi không còn thấy bóng dáng của hai người thì Trình Ngạn Xương mới quay lại nhìn Bạch Ngữ Dung, vừa cùng cô ta đi ra ngoài vừa hơi cau mày nói: “Ngữ Dung, sao bác và dì đến mà em không nói với anh một tiếng.”
Bạch Ngữ Dung có chút bực mình trong lòng.
Trước kia, khi ở thành phố C, Trình Ngạn Xương rõ ràng là người xuất sắc nhất trong những người mà cô ta biết. Nhưng giờ đây sau khi đến thủ đô và vào Huyền Học Viện, Bạch Ngữ Dung mới dần dần phát hiện thật ra Trình Ngạn Xương cũng chỉ là một học sinh khóa trên bình thường trong Huyền Học Viện mà thôi.
Tuy anh ta là “cấp thấp” của Cổ Võ Viện, nhưng bây giờ mình cũng đã thăng cấp đến “F” rồi mà anh ta vẫn là “cấp thấp”.
Cho nên Bạch Ngữ Dung hiếm khi gặp Trình Ngạn Xương trong khoảng thời gian này.
Lần trước Hứa Tần Nhã len lén đến thủ đô, Hứa Tần Nhã vẫn sẽ căn dặn cô ta đừng nói cho Trình Ngạn Xương biết, mà lần này, cho dù Hứa Tần Nhã không nói, đến bản thân Bạch Ngữ Dung cũng suýt quên mất còn có một người như Trình Ngạn Xương.
Tuy nói là bực mình, nhưng cô ta vẫn mỉm cười và đưa tay ra khoác lấy tay của Trình Ngạn Xương, lắc nhẹ rồi làm nũng với anh ta: “Anh Ngạn ~ lần này ba mẹ đến để bàn chuyện làm ăn, với lại, chẳng phải gần đây anh đang tập huấn sao? Cho nên em không dám làm phiền anh.”
“Hơn nữa, anh nhìn xem, không phải em cũng kêu anh khi họ đi về sao?”
... Cũng đúng.
Trình Ngạn Xương vốn không giận lắm, chẳng qua vì gần đây không gặp Bạch Ngữ Dung nhiều nên trong lòng có chút không vui mà thôi.
Gần đây cũng không biết tại sao, mỗi khi anh ta nghĩ đến Bạch Ngữ Dung có lẽ đang mỉm cười với chàng trai nào đó lúc anh ta không nhìn thấy thì anh ta lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng.
Dù cho anh ta biết rất rõ đó chỉ là một cuộc trò chuyện rất bình thường.
“Vậy chuyện làm ăn lần này của bác và dì thuận lợi chứ?” Trình Ngạn Xương đè nén nỗi bực bội trong lòng xuống, đổi một chủ đề khác để mình không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Ngay khi lời này vừa nói ra thì thấy Bạch Ngữ Dung khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu rồi nói: “Không thuận lợi lắm.”
“Có chuyện gì vậy?” Thấy vậy, Trình Ngạn Xương lập tức quan tâm Bạch Ngữ Dung.
“Còn không phải là do Tiểu Tái…” Bạch Ngữ Dung buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói đến đây thì cô ta dường như mới định thần lại mình đã lỡ lời, cô ta nhìn Trình Ngạn Xương rồi lắc đầu: “Quên đi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, anh Ngạn, chúng ta về thôi.”
Trình Ngạn Xương cau mày lại khi nghe thấy tên của Tô Tái Tái, bây giờ anh ta sao có thể thực sự làm theo những gì Bạch Ngữ Dung nói, cái gì cũng không hỏi mà rời đi.
Anh ta lập tức dừng lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói với giọng điệu không tốt: “Cô ta còn đến gây rắc rối cho em sao?”
Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị diễn vai “hiền lành rộng lượng” giống như thường lệ, cô ta chưa kịp nói gì thì Trình Ngạn Xương đã nói.
“Anh rõ ràng đã đưa tiền cho cô ta và bảo cô ta đừng đến làm phiền em rồi. Thế mà bây giờ cô ta đã nhận tiền rồi còn làm ra chuyện như vậy sao?”
“Khoan đã.” Bạch Ngữ Dung sửng sốt cắt lời của Trình Ngạn Xương, cô ta nhìn anh ta rồi nói: “Ý anh nói là… anh đã cho tiền Tô Tái Tái và em ấy cũng đã nhận số tiền đó, đúng không?”