Bên này Thẩm An lạnh lùng cất lời: “Mấy vết thương nhỏ như vậy chỉ cần kiếm đại một bác sĩ là được rồi, cần gì gọi cho cháu?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thẩm An lại lên tiếng: “Vậy để cháu gọi điện hỏi thầy thử, gần đây mọi người đều đang bận việc của hội đánh giá đan dược, không chắc là sẽ có thời gian... Dạ, vậy lát nữa cháu sẽ gọi lại cho bác sau.”
Nói xong, Thẩm An lập tức tắt máy.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu An?” Chu Phổ đợi anh ấy cúp điện thoại rồi mới lên tiếng hỏi.
“Là bác gái của em.” Thẩm An lạnh nhạt lên tiếng: “Bác ấy nói có một người bạn vô tình cắt trúng mu bàn tay, muốn nhờ thầy xem giúp.”
Khựng lại vài giây, anh ấy lại nói tiếp: “Thầy, đợi lát nữa em sẽ gọi điện từ chối giúp thầy ạ.”
“Cắt trúng tay?” Chu Phổ ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Là vết thương cực kỳ khó xử lý sao? Có độc tố? Hay là ký sinh trùng?”
Thẩm An ngây người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Chu Phổ, như muốn nói “Trong phút chốc em cũng không biết nên trả lời thầy như thế nào nữa.”
Vẫn là Ôn Liễu hiểu ý, mỉm cười nhìn Thẩm An một cái rồi quay đầu nói với Chu Phổ: “Chị đoán rằng bà ấy cắt trúng tay, không muốn để lại sẹo nên mới muốn tìm cậu đó.”
Chu Phổ nghe thế, vẻ mặt kiểu “Vậy thôi à?”, sau đó ông ấy vẫy tay với Thẩm An, nói: “Bây giờ tay của bà ấy đang bị thương, không thể dùng thuốc mỡ trị sẹo ngay được. Đợi lát nữa em qua chỗ thầy lấy hai lọ thuốc làm mờ sẹo mang về đưa cho bác gái của em, chờ vết thương của bạn bà ấy lành rồi bôi là được.”
“Em biết rồi ạ.” Thẩm An gật đầu, đứng dậy đi qua một bên gọi điện cho bác gái.
Mà ở bên này, trong sân vườn nhà họ Thẩm.
“Ồ, là vậy à.” Bà hai Thẩm khẽ cười trả lời điện thoại, không biết đầu dây bên kia lại nói gì đó, chỉ thấy bà ta vội vàng lên tiếng: “Không sao, không sao! Ôi chao, đều do bác lẩm cẩm, quên mất hội đánh giá đan dược. Vậy Tiểu An à, cháu cảm ơn thầy của cháu giúp bác nhé. Ờ ừm, vậy bác cúp máy đây, cháu cứ đi làm việc của mình đi.”
Bà hai Thẩm nói xong, khuôn mặt lập tức xụ xuống, trực tiếp ném điện thoại vào góc ghế sô pha, đồng thời khinh thường "hừ" một tiếng.
Thẩm Thụ Phan ngồi khoanh chân đọc sách bên cạnh nghe thấy tiếng động, chẳng buồn nhướng mắt lên nhìn mà chỉ hỏi: “Sao rồi?”
“Sao là sao? Cháu ngoan của ông không đồng ý.” Bà hai Thẩm bực dọc trả lời, dừng một lát, bà ta lại trừng mắt nhìn chồng mình một cái: “Này? Ông nghe mà không tức giận chút nào sao? Hả? Tôi chỉ nhờ nó giúp có một việc nhỏ thôi mà nó cũng không đồng ý, rõ ràng là không xem dòng thứ của chúng ta ra gì đây mà.”
Nghe xong, Thẩm Thụ Phan đánh dấu trang sách đang đọc lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vợ, nói: “Trước khi gọi tôi đã nói với bà rồi, một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao mà có thể khiến giáo sư của Huyền Học Viện ra mặt giúp được chứ?”
Im lặng vài giây, Thẩm Thụ Phan lại "hừ" một tiếng: “Bà cũng coi thường Huyền Học Viện quá rồi đấy.”
“Ông nói cứ như là lỗi của tôi vậy.” Bà hai Thẩm ngây người một lúc, tiếp đó nhìn về phía chồng mình, nhướng mày phản bác: “Đúng là chuyện nhỏ thiệt, nhưng sao ông không nhìn xem ai là người bị thương. Là nhà họ Phụng, là bà chủ của nhà họ Phụng đó!”
“Tôi gọi điện cho Thẩm An, muốn mời thầy của nó tới, là cho nó và cái ông Chu Phổ kia tạo ân tình với nhà họ Phụng đấy. Nếu đổi lại là người khác thì không biết đã vui mừng đến cỡ nào, chẳng biết chừng còn cảm thấy nợ tôi một ân tình nữa kìa.”
Bà hai Thẩm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Đứa cháu của ông thì tốt rồi, từ chối thẳng luôn.”
“Tôi lại cảm thấy Tiểu An từ chối là đúng mà.” Thẩm Thụ Phan một lần nữa cầm sách lên, cất lời: “Tuy nhà họ Thẩm không bằng nhà họ Phụng, nhưng cũng là một trong bốn gia tộc lớn. Bà cần gì phải hạ mình đi lấy lòng bà Phụng kia chứ.”
“Mặc dù nhà họ Phụng hiển hách, nhưng nhà họ Thẩm của chúng ta cũng không phải là kẻ chuyên chạy theo nịnh nọt những người có quyền thế hơn mình.”
Thẩm Thụ Phan nói đến đây thì khựng lại một chút, sau đó mới nhắc nhở vợ: “Tôi khuyên bà về sau đừng có bày ra mấy cái trò như vậy nữa. Nếu như bà thật sự nói chuyện hợp gu với bà Phụng kia thì cứ coi như bạn bè mà qua lại. Còn nếu bà có tâm tư gì khác... thì hãy mau chóng từ bỏ ý định đó đi.”