“Ờ, phải, phải rồi. Nhà họ Thẩm các người đều có đạo đức tốt, vậy được chưa? Chỉ có một mình tôi là đứa hèn hạ chuyên đi nịnh hót người khác thôi.” Bà hai Thẩm nghe xong, từ trên ghế sô pha đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng nhìn chồng mình, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cũng không thèm lo chuyện bao đồng giúp mấy người nữa.”
Nói rồi bà ta hậm hực bước ra ngoài.
Thẩm Thụ Phan thấy thế, hơi sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của bà ta, mở miệng gọi: “Này? Bà đi đâu vậy?”
“Đi xả stress, mấy ngày tới đều sẽ không về nhà.” Bà hai Thẩm không quay đầu lại mà chỉ nói.
Sau khi nghe bà ấy nói vậy, Thẩm Thụ Phan biết rõ bà ấy sắp bay sang nước ngoài để xem triển lãm thời trang, nhưng ông ấy cũng không nói gì. Ông ấy chỉ lắc đầu thở dài rồi nhìn sang chỗ khác, tiếp tục đọc sách.
—— Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên như thế, mỗi khi cãi nhau là bà ấy lại đi mua sắm. Mua sắm thỏa thích rồi quay về.
Vậy cũng tốt, bớt lo lắng.
Kẻo ở lại gây thêm rắc rối.
Hơn nữa, bà Phụng này đã trải qua đủ loại chuyện khiến người ngoài đều không khỏi thở dài sau khi nghe xong.
Năm năm trước, ông chủ nhà họ Phụng đột ngột qua đời bỏ lại bà Phụng, lúc đó đứa con trai Phụng Cảnh vừa tròn hai tuổi. Bà Phụng sinh đứa con trai nhỏ này vào lúc đã ngoài ba mươi, cơ thể suy yếu vô cùng, cộng thêm sự qua đời đột ngột của chồng và phải chăm sóc đứa con trai nhỏ tuổi, những điều này đã khiến bà Phụng lập tức đổ bệnh.
May mắn thay, lúc đó ông ba Phụng - chú ruột của ông chủ nhà họ Phụng đã kịp thời đứng ra. Ông ta tạm thay đứa cháu trai còn nhỏ tuổi giải quyết những việc nhà họ Phụng, đồng thời còn mời phó viện trưởng Tôn của Huyền Học Viện đến chăm sóc bà Phụng, cho nên mới khiến nhà họ Phụng vốn hơi hỗn loạn đã trở lại bình thường.
Tuy nhiên, cơ thể bà Phụng suy yếu, không thể chữa trị tận gốc, thế là phó viện trưởng Tôn thỉnh thoảng sẽ đến tận nhà chữa trị cho bà Phụng.
Về Phụng Cảnh còn nhỏ tuổi, sức khỏe cũng không được tốt lắm. May thay ông ba Phụng có bài thuốc bí truyền, ông ta cho Phụng Cảnh tắm thuốc từ khi còn nhỏ, cho nên bây giờ cậu ấy đã trở thành một cậu bé bảy tuổi khỏe mạnh.
Nhưng Phụng Cảnh và bà Phụng không thân thiết lắm do cậu ấy từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bởi ông ba Phượng.
Khi nghĩ đến đây thì cảm thấy bà Phụng… có chút cô đơn.
Ôi, nếu hồi đó không xảy ra tai nạn thì hay rồi, Phụng Cảnh vốn còn có một người anh trai lớn hơn mình bảy tuổi, đáng tiếc thay lại bị kẻ thù bắt cóc.
Cho đến giờ, thậm chí vẫn chưa tìm thấy thi thể của cậu cả Phụng.
Nếu không thì năm nay cậu cả Phụng hẳn đã mười bốn tuổi rồi, tuy cũng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không đến nổi để cho nhà họ Phụng hiện giờ do ông ba Phụng đã ngoài sáu mươi nắm quyền quyết định.
Mặc dù ông ba Phụng đã nói với mọi người cả trong lẫn ngoài rằng sau này sẽ giao hết cả nhà họ Phụng cho Tiểu Cảnh Nhi, vì thế ông ta mãi không lấy vợ.
Nhưng ai có thể biết chắc được chuyện tương lai chứ?
Một khi nhà họ Phụng chưa thực sự giao cho Phụng Cảnh thì vẫn sẽ có thay đổi.
Thế mà còn chạy đi lấy lòng bà Phụng ư?
Nhà họ Thẩm của ông ấy trụ vững trong bốn gia tộc lớn, nếu sau này nhà họ Phụng có thay đổi gì, nói không chừng họ sẽ chủ động đến cầu xin. Nếu như vậy thì chi bằng ngồi yên câu cá, thực sự không có cần thiết vung gậy làm con tốt cho người khác vào lúc này.
Cho nên bà ấy ra nước ngoài cũng tốt, thà tiêu tiền còn tốt hơn việc ở nhà gây rối.
Thẩm Thụ Phan lại thở dài rồi tiếp tục đọc sách.
Ông ấy định giúp vợ mình giải quyết ổn thỏa chuyện hôm nay khi đứa cháu Thẩm An đến đưa thuốc mỡ cho mình.
Còn bên Tô Tái Tái, Thẩm An không nói người nhà nào bị thương nên đám người Tô Tái Tái đương nhiên cũng không biết.
Sự việc xen ngang này tạm chấm dứt sau khi Thẩm An kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cuộc trò chuyện đã thay đổi nhiều chủ đề, cuối cùng đã dừng lại trên người Mễ Y - mẹ của Khúc Nhiên.
“Đúng rồi Tiểu Tái, tác dụng của A Giao Hoàn mà cháu đã đưa đúng là không đơn giản. Bây giờ Mễ Y thậm chí có thể đi lại mà không dùng đến nạng.” Chu Phổ cười ha hả nói.
Tô Tái Tái gật đầu: “Cháu biết, đàn chị đã nói với cháu rồi.”