Vì chuyện này, Khúc Nhiên đã đặc biệt mời cô ăn một bữa ngon, cô ấy còn vỗ ngực hứa rằng nhất định sẽ giúp Đại Vi rèn thành công.
“Nhưng bác đã nghiên cứu rất lâu, tuy đã xác định được phần lớn dược liệu trong đó, nhưng có vài món làm sao cũng không thể xác định được, rốt cuộc đó là gì vậy?” Chu Phổ tò mò hỏi.
Nghe vậy, Tô Tái Tái chỉ vào Tô Hồng Bảo đang cùng Nghiêm Thanh đi ra, cô nói: “Thầy Chu hỏi bé ngỗng xem.”
Dừng một hồi rồi nói tiếp: “Nó chợt có việc muốn làm, nên có lẽ phải làm phiền hai thầy vài ngày rồi.”
Tô Hồng Bảo gật đầu, nhìn quanh rồi ngoan ngoãn trả lời: “Mấy ngày nay cháu có thể phụ trách việc quét dọn và rửa chén. Ừm… cho dù bác muốn cháu trả tiền cũng được ạ.”
Cùng lắm ngày mai cậu ấy sẽ ra ngoài bày sạp coi bói.
Ngay khi vừa dứt lời thì Chu Phổ và Nghiêm Thanh đều muốn cười, nhưng vừa quay qua thì nhìn thấy Tô Tái Tái ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Họ không khỏi kinh ngạc trước cách dạy dỗ của nhà họ Tô… Có phải quá buông lỏng dễ dãi rồi không?
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Chu Phổ lập tức ha ha cười nói: “Làm gì cần bé ngỗng quét dọn và rửa chén chứ. Chỉ việc ở lại là được rồi, đúng không sư huynh?”
Nghiêm Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn xuống sờ đầu Tô Hồng Bảo rồi nói: “Cậu ấy ngoan như vậy, tôi rất mong cậu ấy có thể ở lại thêm vài ngày đấy. Như vậy thì Tiểu Liễu cũng có thể có thêm người bầu bạn.”
Dứt lời, ông ấy nhìn vợ, Ôn Liễu dịu dàng mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu với ông ấy.
Sau đó, bà ấy mỉm cười với Tô Hồng Bảo, vẫy tay bảo cậu ấy đến bên mình.
Sau khi sờ vào má của Tô Hồng Bảo, bà ấy lại quay sang nhìn Tô Tái Tái và nói: “Cô và Nghiêm Thanh đến giờ vẫn chưa có con, bé ngỗng có thể ở đây vài ngày, thầy cô còn thấy vui nữa. Cho nên em cứ yên tâm để cậu ấy ở đây nhé.”
“Vậy thì em xin cảm ơn hai thầy và sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.
“Cảm ơn cái gì, khách sáo quá thành ra nhạt nhẽo đấy.” Nghiêm Thanh mỉm cười ngồi xuống.
Cũng đúng.
Tô Tái Tái gật đầu.
“Vậy…” Tô Hồng Bảo nhìn xung quanh rồi nói: “Bác ơi, dì ơi, cháu đi làm việc trước nhé?”
“Làm việc?” Nghiêm Thanh thắc mắc, nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt tò mò.
Nhưng Tô Tái Tái lại thản nhiên nói: “Đi đi.”
“Ừm!” Tô Hồng Bảo gật đầu chạy ra ngoài.
Sau khi đám người nhìn bóng lưng của chàng trai trẻ ra khỏi sân thì Chu Phổ là người đầu tiên nhìn sang Tô Tái Tái, hỏi: “Tiểu Tái, vừa nãy cháu nói bé ngỗng đột nhiên có việc phải làm sao?”
Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Hôm qua nó nhìn thấy anh Trình ngồi xe lăn nên nó muốn giúp.”
Khi nói đến đây thì cô lại cười nói rằng: “Còn thành công hay không… thì phải xem bản thân nó rồi.”
Đám người Nghiêm Thanh gật đầu và cũng không mãi dây dưa với vấn đề này.
Im lặng một hồi, Nghiêm Thanh nhìn Chu Phổ và nói sang chuyện khác.
“Sư đệ, lần trước em nói Mễ Y với em còn có mối quan hệ sâu xa gì sao?”
Ngay khi nghe vậy thì Chu Phổ lập tức vỗ đùi và lộ ra vẻ chợt nhận ra điều gì đó. Ông ấy vừa gật đầu vừa nhìn Tô Tái Tái, cười ha hả nói: “Không chỉ có quan hệ với em đâu, mà còn có quan hệ với Tiểu Tái nữa đó!”
“Cháu ư?” Tô Tái Tái thắc mắc.
“Đúng vậy.” Chu Phổ cười ha hả rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra năm đó ông hai Bạch không chỉ tình cờ giúp đỡ Chu Phổ, mà còn giúp ba của Khúc Nhiên nữa.
Sở dĩ Chu Phổ biết chuyện này là bởi vì trước đây khi đến xem bệnh cho Mễ Y, chiếc vòng tay mà ông ấy đeo quanh năm vô tình đứt ra, bị Mễ Y nhìn thấy, trông kiểu dáng giống y hệt như chiếc mà chồng của bà ấy đã đeo lúc còn sống.
Thêm nữa là bà ấy từng nghe chồng nói chiếc vòng đó là do ân nhân tặng, nên tưởng rằng Chu Phổ chính là người ân nhân mà chồng mình đã nhắc tới.
Sau đó sự việc mới được làm rõ, thật ra ba của Khúc Nhiên và Chu Phổ giống nhau, đều được ông hai Bạch cứu giúp. Khi chia tay, còn được ông ta tặng cho một chiếc vòng tay, nói rằng có thể xua đuổi vận xui, tích lũy phước lành và mang lại may mắn.
“Khi còn sống, ông hai Bạch quả thật là một người tốt, cũng không biết có bao nhiêu người từng được ông ấy giúp đỡ nữa.” Chu Phổ vừa nói vừa lắc đầu cảm khái.