Trong lúc Nghiêm Thanh và những người khác ở một bên liên tục gật đầu thì Tô Tái Tái lại cảm thấy trong sự việc này chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó.
Người tốt ư?
Nếu thật sự là người tốt, vậy thì trong gian phòng bí mật ở biệt thự nhà họ Bạch sẽ không có loại sách như là rồi.
Tuy trong lòng không tán thành, nhưng Tô Tái Tái vẫn gật đầu rồi bổ sung: “Vậy ông ấy đúng là một người tốt nhỉ?!”
Dừng một chút, cô nhìn về phía Chu Phổ, nói: “Thầy Chu, bác còn giữ chiếc vòng tay kia không? Hay để cháu giúp bác coi thử có thể thắt lại được hay không nhé?”
“Ở đây, bác bảo quản kỹ lắm.” Chu Phổ vừa nói vừa móc một cái túi gấm nhỏ ra, lấy chiếc vòng tay đã bị đứt đưa cho Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, cháu xem thử xem cái này còn có thể nối lại được không?”
Tô Tái Tái cầm trên tay xem xét hết mấy lần, khẳng định suy nghĩ trong lòng xong, cô lại nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy Chu, chiếc vòng này là do ông hai Bạch tặng cho bác thiệt sao?”
“Đúng vậy.” Chu Phổ gật đầu, im lặng một chút, hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì ư?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy...” Tô Tái Tái lại nhìn chiếc vòng tay vài cái, cười nói: “Sở thích của ông ấy khá độc lạ mà thôi.”
Cô vừa đùa giỡn vừa trả lại chiếc vòng tay cho Chu Phổ: “Loại vòng này phức tạp quá, cháu thật sự không biết làm.”
“Hầy, không sao đâu.” Chu Phổ mỉm cười nhận lấy, cất vào trong túi gấm rồi nói: “Không thắt lại được thì thôi vậy, đợi khi về bác sẽ cất kỹ để tránh làm mất.”
Làm mất thì càng tốt.
Tô Tái Tái nghĩ thầm trong lòng.
May mà ông hai Bạch tự mình học được, nên chiếc vòng tay bị đứt thì không còn tác dụng nữa. Bằng không loại đồ vật như thế này, nếu đổi lại là do người khác làm ra, giả dụ như cô chẳng hạn, vậy thì cho dù có đứt đi nữa thì vẫn sẽ làm người ta bị thương.
Mà chiếc vòng tay được cho là có thể xua đuổi vận xui, tích lũy phước lành và mang lại may mắn này, trên thực tế là sợi dây trói buộc linh hồn để chiếm cứ thân xác!
Đeo lên rồi sẽ trở thành một thân xác dự bị, chỉ cần người thắt dây tìm được cơ hội thích hợp thì có thể chiếm đoạt thân xác của người đeo dây để sử dụng.
Nhưng... sao ông hai Bạch lại biết phương pháp làm ra thứ này chứ?
Tô Tái Tái hơi cụp mi xuống, chìm vào suy nghĩ của mình.
Cô nhớ rằng quyển sách này được giấu sau cánh cửa đá trên tầng hai mà.
-----
“Đàn em Ngữ Dung.”
Bạch Ngữ Dung theo tiếng gọi quay người lại, nhìn thấy Mễ Nhã đi về phía mình thì nở một cười ngọt ngào với cô ta: “Đàn chị, sao chị lại đến đây?”
Bạch Ngữ Dung âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa đuổi Trình Ngạn Xương đang nằng nặc đòi đưa mình về Luyện Đan Viện đi rồi, bằng không nếu anh ta biết hiện tại cô ta và Mễ Nhã có quan hệ tốt như vậy, không chừng sẽ nhân cơ hội này để làm thân với Mễ Nhã thì sao.
Mễ Nhã là chỗ dựa vững chắc của cô ta, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ để Trình Ngạn Xương chiếm của hời được.
“Sao nào? Không có chuyện gì thì chị không thể đến tìm em á?” Mễ Nhã tiến lại gần, cười hì hì trêu chọc.
Dừng một chút, cô ta giả vờ tức giận nói: “Nếu em không chào đón, vậy chị đi đây.”
Bạch Ngữ Dung vội vàng kéo cô ta lại, lung lay cánh tay của cô ta, lên tiếng giải thích: “Sao có thể chứ? Tại em vui quá nên ăn nói lung tung ấy mà.”
Dừng lại một lát, cô ta nói tiếp: “Đàn chị, hay chúng ta đi về ký túc xá của em ngồi chơi chút nhé?”
“Không cần đâu.” Mễ Nhã lắc đầu cười: “Đúng là chị đến tìm em là có việc thật đấy.”
Quả nhiên là có chuyện gì đó nên mới đến tìm cô ta.
Bạch Ngữ Dung âm thầm cười chế giễu, có điều cô ta cũng không quan tâm lắm, bởi vì điều đó chứng tỏ bản thân cô ta có giá trị, đúng không nè?
Vì thế Bạch Ngữ Dung gật đầu cười: “Dạ, chị cứ nói đi.”
“Là như vầy, chị có một người dì vô tình cắt trúng tay, mà em cũng biết đó, để lại sẹo thì không tốt. Chị nhớ ra viên thuốc lần trước em đưa cho chị rất hiệu quả, nên...” Mễ Nhã ngập ngừng, rồi lại hỏi: “Chị muốn hỏi em xem có loại thuốc mỡ nào có thể thoa lên hay không?”
Bạch Ngữ Dung nghe thế cắn răng gật đầu: “Em có thể bào chế thử, nhưng chắc phải ngày mai mới đưa cho chị được.”