“Ngày mai?” Mễ Nhã cau mày: “Bây giờ em làm liền được không? Cần dược liệu gì, chị sẽ chuẩn bị ngay. Hay giờ em theo chị về nhà họ Mễ đi, chị mở kho rèn của nhà họ Mễ cho em sử dụng. Mọi thứ trong đó em đều có thể tùy ý lấy sài.”
Tùy ý... lấy sài sao?
Trong lòng Bạch Ngữ Dung có hơi rung động.
Kho rèn của nhà họ Mễ chắc chắn có rất nhiều thứ tốt, cho dù cô ta mang danh nghĩa là bào chế thuốc mỡ rồi lấy bớt một ít...
Có điều Bạch Ngữ Dung lập tức từ bỏ ý định này.
Vì một khoản lợi nhỏ như vậy mà đắc tội nhà họ Mễ, hoàn toàn không đáng một chút nào. Hơn nữa, đến địa bàn của nhà họ Mễ rồi, ai mà biết chỗ nào có lắp camera, lỡ như bọn họ phát hiện ra sự thật về đan dược của mình, thế thì...
Cuối cùng Bạch Ngữ Dung nhanh chóng lắc đầu cười: “Không cần đâu ạ, chỉ tốn một chút thời gian thôi.”
Cô ta dừng lại một lát rồi gật đầu: “Được rồi, đàn chị, em sẽ thử xem trong vòng hai tiếng có thể bào chế ra được không, đến lúc đó em sẽ gọi cho chị nhé?”
Mễ Nhã nghe xong không động đậy mà nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, cười nói: “Hay để chị giúp em cho, tuy chị là sinh viên của Luyện Khí Viện, nhưng kiến thức và kỹ năng cơ bản của bốn viện đều giống nhau cả. Có thêm một người giúp đỡ, biết đâu còn chưa đầy hai tiếng là em đã bào chế ra được thì sao?
Như vậy sao mà được?”
Bạch Ngữ Dung lộ ra vẻ khó xử: “Đàn chị, không sợ chị chê cười. Thật ra... thứ này đối với nhà họ Mễ mà nói không đáng là gì cả, nhưng lại là bài thuốc bí truyền do tổ tiên của mẹ em truyền lại cho con cháu đời sau. Cho nên... xin lỗi đàn chị, mong chị có thể hiểu cho em.”
Mễ Nhã nở nụ cười, chủ động nắm lấy tay của Bạch Ngữ Dung, thân thiết nói: “Chị đương nhiên hiểu rồi. Là do chị nóng lòng nên không suy nghĩ chu đáo. Đàn em Ngữ Dung à, em đừng để trong lòng nha. Vậy chị về trước đây, chờ tin tốt của em nhé?”
Bạch Ngữ Dung liên tục nói “Không sao, không sao” rồi mỉm cười nhìn Mễ Nhã rời đi.
Đến khi cô ta đã đi xa, nụ cười trên môi của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc tắt ngỏm, sau đó vội vã chạy về ký túc xá.
Thuốc mỡ ư...
Vậy thì dứt khoát dùng máy xay sinh tố đánh thành hỗn hợp sệt là được rồi.
Bạch Ngữ Dung vừa đi vừa suy nghĩ.
Ở bên khác, Mễ Nhã nhanh chân rời đi khi đang bấm số gọi điện, cô ta còn quay lại liếc nhìn phía sau để xác định đằng sau không có người rồi mới gọi điện cho Mễ Nghĩa Văn ba mình.
“Ba biết rồi.” Mễ Nghĩa Văn gật đầu, sau khi căn dặn con gái thì ông ta mới cúp máy, đi về phía phòng làm việc.
Ông ta cung kính gõ cửa, chờ đợi bên trong phát ra tiếng “vào đi” thì ông ta mới bước vào.
“Ba, Mễ Nhã nói sau khi quan sát phản ứng của con bé đó thì thấy không chắc rằng có thể làm ra được thuốc mỡ.” Mễ Nghĩa Văn đứng trước bàn nói với Mễ Ông Thành: “Hay là bây giờ con liên lạc với phó viện trưởng Tôn?”
“Con liên hệ ông ta làm gì.” Mễ Ông Thành đặt bút lông xuống, lau tay rồi nhìn con mình: “Ông ta vốn phụ trách việc chữa trị cho bà Phụng trong thời gian dài, bây giờ con liên hệ ông ta, thế chẳng phải là trực tiếp gửi tặng ân huệ này cho phó viện trưởng Tôn sao?”
Sau một hồi im lặng, Mễ Ông Thành mỉm cười khó hiểu rồi nói tiếp: “Phó viện trưởng Tôn này giữ miếng ăn còn hơn cả chó hoang, chẳng chia cho người khác chút nào.”
Mễ Nghĩa Văn gật đầu: “Vậy chúng ta nên tìm… ?”
Mễ Ông Thành không khỏi xoa sống mũi thở dài: “Tiếc thay phó viện trưởng Vạn vẫn chưa về, nếu không có thể đến tìm ông ấy.”
Sau khi im lặng trầm ngâm một hồi thì Mễ Ông Thành lại lên tiếng: “Con đi tìm Tần Trác Thắng, bảo ông ta làm sẵn một cái dự phòng đi.”
“Ông ta sao?” Mễ Nghĩa Văn sửng sốt: “Nhưng ông ta là học trò đáng tự hào nhất của phó viện trưởng Tôn đấy.”
“Chẳng phải vừa nãy ba đã nói rồi sao?” Mễ Ông Thành nhìn con trai, đầy ẩn ý nói: “Phó viện trưởng Tôn giữ miếng ăn còn hơn cả chó hoang, đừng nói là đứa học trò đáng tự hào, cho dù là ba của ông ta, nếu dám tranh miếng ăn từ trong bát của mình thì ông ta cũng sẽ cắn.”
“Tần Trác Thắng là người thông minh, ông ta sẽ giả vờ như không biết chuyện này đâu.” Mễ Ông Thành nói.