Mễ Nghĩa Văn gật đầu: “Dạ, vậy con sẽ đi làm ngay.”
“Ừm.” Mễ Ông Thành gật đầu rồi lại căn dặn con trai: “Nhưng chúng ta phải nhanh lên, vừa nãy ba hay tin hình như bà hai Thẩm rất quan tâm đến tình trạng thương tích của bà Phụng, bà ta còn thường xuyên chạy đến nhà họ Phụng trong thời gian này.”
“Thế… Thẩm An?” Mễ Nghĩa Văn nghĩ ra manh mối liên hệ và nhìn Mễ Ông Thành.
Mễ Ông Thành gật đầu: “Đúng, Chu Phổ.”
“Ba không nghĩ rằng Chu Phổ có tính tình như vậy sẽ chấp nhận kiểu khám bệnh ngoại trú này, chỉ lo rằng do bà hai Thẩm tự tìm đến, lúc đó Chu Phổ nể tình học trò của mình thì không hay rồi.”
Khi nói đến đây, Mễ Ông Thành nhớ đến chuyện trước đó ở bệnh viện nhà họ Mễ, Chu Phổ và Nghiêm Thanh lại một hai cướp Mễ Y khỏi tay mình, trong đôi mắt già nua đục ngầu lập tức hiện lên vẻ ác độc.
Nhưng điều quan trọng nhất là Mễ Ông Thành không ngờ Bách Tán Quốc lại đích thân ra mặt.
Suy cho cùng thì nhà họ Mễ vẫn còn quá yếu so với ba gia tộc lớn còn lại.
Nếu không thì nhà họ Bách là cái thá gì chứ?
Cho nên đây chính là lý do tại sao Mễ Ông Thành lại tích cực muốn kết thân với nhà họ Phụng.
Chỉ cần có thể dựa vào nhà họ Phụng thì đến lúc đó nhà họ Bách là cái gì chứ?
Khi nghĩ đến đây thì Mễ Ông Thành lại có chút hối hận vì đã không cho con trai lấy vợ khác. Nếu không thì đã có thể bảo phụ nữ đứng ra lo liệu chuyện này.
Mà đứa con gái duy nhất lại không được tích sự gì, thậm chí còn cắt đứt quan hệ ba con với mình.
Mễ Ông Thành không khỏi lại hừ một tiếng khi nghĩ đến Mễ Y.
Một lát sau, ông ta dặn dò Mễ Nghĩa Văn: “Con cho người đi canh chừng Chu Phổ và Nghiêm Thanh, tuyệt đối không được để họ có quan hệ gì với nhà họ Phụng.”
“Vâng.” Mễ Nghĩa Văn gật đầu: “Con sẽ cử thêm nhiều người đi.”
“Như vậy thì không cần.” Mễ Ông Thành lại cầm cây bút lông lên, thản nhiên nói: “Hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi, đây là chuyện trọng đại với họ. Chu Phổ lại nổi tiếng là kẻ say mê dược liệu, nên chúng ta không cần phải quá tốn công đâu.”
“Chỉ cần để lại một hai người không bắt mắt ở xung quanh nhà của ông ta với Nghiêm Thanh là được. À, tiện thể canh chừng luôn nhà kính của Chu Phổ.”
Mễ Nghĩa Văn gật đầu, sau khi thấy Mễ Ông Thành đã căn dặn xong rồi xua tay bảo mình đi ra thì ông ta mới khẽ khom người lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong lúc nhà họ Mễ đang nôn nóng để có thể bám lấy nhà họ Phụng thì họ lại không biết rằng Chu Phổ và nhà họ Thẩm cũng chẳng quan tâm đến điều này.
Tô Hồng Bảo vừa nhấn chuông cửa nhà họ Trình thì chị Thịnh đến mở cửa, khi nhìn thấy là một cậu bé thì chị ấy cười hỏi rằng: “Bạn học, cậu tìm ai vậy?”
“Cháu tìm chú ngồi xe lăn đang sống ở đây ạ.” Tô Hồng Bảo nói, dừng một chút rồi nói thêm: “Cháu có thể chữa khỏi cho chú ấy.”
Nghe vậy, chị Thịnh không tin gì cả mà bật cười lắc đầu, khi chị ấy đang định bảo cậu ấy về đi thì giọng nói kèm theo chút ho nhẹ của Trình Hồng Huy từ trong nhà truyền ra: “Chị Thịnh, chị cho cậu ấy vào đi.”
“Cậu chủ?!” Chị Thịnh quay đầu nhìn về trong nhà và nói với giọng hơi khó tin.
Nhưng bên trong chỉ vang lên tiếng ho nhẹ mà không nói thêm lời nào nữa.
Thấy vậy, chị Thịnh không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng nhường đường, tức giận nói: “Vào đi.”
Tô Hồng Bảo gật đầu cảm ơn rồi bước vào trong.
Nhưng khi đi ngang qua chị Thịnh thì cậu ấy nghe thấy người phụ nữ nhỏ giọng đe dọa: “Nhóc con, ăn nói cho cẩn thận, nếu không thì tôi sẽ dùng chổi đuổi đánh cậu đấy.”
Tô Hồng Bảo nghe vậy thì dừng lại rồi nhìn chị Thịnh. Sau khi quan sát chị ấy cẩn thận rồi cậu ấy nói: “Cô đánh không lại cháu đâu.”
“??!”
Dứt lời, cậu ấy mặc kệ vẻ mặt trợn to mắt của chị Thịnh mà tiếp tục đi về phía trước.
Chị Thịnh bị bỏ lại ở đó một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Thằng nhóc quái gở.”
Nhiều năm sau, chị Thịnh rất mừng vì ngày đó mình đã ra mở cửa, và cũng mừng vì ngày đó mình đã không lạnh lùng đóng sầm cửa lại sau khi nghe những gì Tô Hồng Bảo nói như mọi lần trước.
Trình Hồng Huy ngồi trên xe lăn ho nhẹ vài tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Hồng Bảo và mỉm cười với cậu ấy.