“Là cậu à.”
Tô Hồng Bảo gật đầu: “Xin chào chú Trình, cháu thấy chú là người tốt nên muốn tới đây để giúp chú.”
Trình Hồng Huy sững sờ, anh ấy cảm thấy những lời này nghe quen quen, hình như mình đã nghe thấy ở đâu rồi.
------
“Hắt xì!” Tô Tái Tái vừa về đến ký túc xá thì lập tức hắt hơi một cái, cô dụi mũi rồi cảm thấy có người đang thầm mắng mình.
Ngay lúc người giấy nhỏ định bò ra khỏi mũ áo hoodie thì cánh cửa ký túc xá của Khúc Nhiên đột nhiên mở ra, khiến người giấy nhỏ vừa bước chân đi ra ngoài sợ đến mất thăng bằng, lăn “bịch bịch” trở về.
Đại Vi vui mừng khôn xiết đang ôm lấy Nhện Mặt Quỷ nhảy cẫng lên và hét lớn: “Thành công rồi, thành công rồi!”
Khi nhìn thấy Tô Tái Tái ở trên hành lang thì cô ấy lập tức vứt Nhện Mặt Quỷ sang một bên rồi nhào tới chỗ Tô Tái Tái, cô ấy mừng đến mặt đỏ rần.
“Tiểu Tái! Chị đã thành công rèn ra kim châm cứu rồi!”
“Chúc mừng chị.” Tô Tái Tái cười.
Sau khi dừng lại một chút thì cô chậm rãi nói tiếp: “Em xem thành phẩm trước, nếu ổn thì ngày mai em sẽ dẫn chị đi gặp một người.”
“Hả? Ai vậy?” Đại Vi nghiêng đầu thắc mắc.
Đương nhiên là giáo sư Nghiêm Thanh - người châm cứu số một của Luyện Đan Viện rồi.
“Em xin phép giới thiệu.” Tô Tái Tái ngồi ngay ngắn giới thiệu Đại Vi với Nghiêm Thanh: “Thầy Nghiêm, đây là đàn chị Đại Vi của em, đàn chị Đại, đây là...”
“Chị biết thầy ấy!” Không đợi Tô Tái Tái nói xong thì Đại Vi đã chen ngang vào, hai mắt cô ấy sáng lấp lánh: “Là giáo sư Nghiêm - Nghiêm Thanh.”
Nói xong, Đại Vi còn đứng dậy cúi người với Nghiêm Thanh, sau đó mới ngẩng đầu nói tiếp: “Giáo sư Nghiêm, trước đây em từng thấy thầy cứu một ông lão, về sau mới biết thầy là giáo sư của Huyền Học Viện, cũng vì lý do này cho nên em mới cố gắng thi đậu vào Huyền Học Viện. Có điều...”
Đại Vi cười “hì hì” hai tiếng, ngượng ngùng nói: “Em không có tài năng gì hết, mà Đông y thì... khó quá, cho nên em mới ghi danh vào Luyện Khí Viện.”
“Đàn chị Đại, câu này của chị mà bị viện trưởng Lý nghe được thì cẩn thận thầy ấy sẽ đánh chị đó nha.” Tô Tái Tái ở một bên nghe xong thì nửa đùa bảo.
Đại Vi chột dạ thè lưỡi, sau đó chắp tay trước ngực làm động tác xin tha với Tô Tái Tái, ý bảo cô giữ bí mật cho mình.
Tô Tái Tái cười, cô vốn chỉ đang nói giỡn thôi, bởi vậy sau khi trêu Đại Vi xong thì cô quay sang nhìn về phía Nghiêm Thanh: “Thì ra đàn chị Đại đã biết thầy từ trước, xem ra đây là duyên phận rồi.”
Nghiêm Thanh hoang mang, biểu cảm trên mặt như thể đang nói: Có chuyện này hả, sao tôi không nhớ gì hết vậy?
Mãi đến khi nghe được Đại Vi kể lại một cách tỉ mỉ, Nghiêm Thanh mới sực nhớ ra. Chuyện này đã xảy ra cách đây mấy năm rồi, lúc đó ông ấy từng bắt gặp một ông lão ngất xỉu khi đang trên đường mua thức ăn về, cho nên tiện tay cấp cứu cho người nọ luôn.
Ông ấy không ngờ là lúc ấy Đại Vi cũng có mặt ở đó.
“Tôi là bác sĩ, vừa hay cũng hiểu biết về căn bệnh của đối phương, cho nên đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Nghiêm Thanh nói.
Tuy ông ấy nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng cũng chính sự thản nhiên này mới là thứ khiến người khác càng thêm kính nể ông ấy.
Có lẽ đây chính là kiểu người bác ái mà người ta hay nhắc tới nhỉ?
Tô Tái Tái cười: “Nghe thầy Nghiêm nói như vậy xong, em cảm thấy bộ kim châm cứu này càng xứng đôi với thầy hơn đấy ạ.”
“Bộ kim châm cứu?” Vừa nghe nhắc tới thứ này, Nghiêm Thanh lập tức trút bỏ bộ dáng tùy ý ban nãy, ông ấy hơi khom người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tô Tái Tái và Đại Vi: “Đó là gì thế?”
Tô Tái Tái và Đại Vi nhìn nhau cười, lúc này mới mở miệng: “Đàn chị Đại có sở trường rèn những thứ có kích cỡ nhỏ, thời gian gần đây chị ấy thường xuyên nghiên cứu và luyện tập với đàn chị Khúc Nhiên, hy vọng có thể rèn ra một bộ kim châm cứu. Hôm qua mới vừa có sản phẩm hoàn thiện đây, thầy xem thử xem.”
Tô Tái Tái nói xong thì quay đầu nhìn về phía Đại Vi, dùng ánh mắt cổ vũ cho cô ấy.
Đại Vi nhanh chóng bưng cái hộp gấm đã được chuẩn bị sẵn đặt lên bàn, Nghiêm Thanh thấy thế thì kích động dời bộ ấm chén pha trà trên bàn sang một bên khác, sau khi lau khô tay thì mới cẩn thận mở cái hộp gấm ra.