Thẩm An dõi theo bóng lưng của cậu ấy và kêu lên “Chạy chậm lại”, sau đó anh ấy mỉm cười lắc đầu, lại nhìn sang Chu Phổ và nói: “Thầy ơi, bé ngỗng giống hệt em lúc đầu vậy, suy nghĩ quá đơn giản về chuyện này rồi.”
Khi mới bắt đầu làm trợ lý cho Chu Phổ, anh ấy cũng tưởng rằng chỉ là thu hoạch dược liệu mà thôi, chuyện này có thể khó đến mức nào chứ. Hơn nữa, Huyền Học Viện của họ luôn chú trọng đến thể lực nên sức khỏe của mọi người đều rất tốt, thậm chí còn có thể so vài chiêu.
Nhưng đến khi thực sự bắt tay vào làm, anh ấy mệt mỏi đến mức không thể rời khỏi giường vào ngày hôm sau, lúc đó anh ấy mới biết rằng mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Hồng Bảo, lập tức khiến Thẩm An nhớ đến khi xưa.
Chu Phổ nghe vậy thì mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, ai cũng phải trải qua một lần thì mới có thể hiểu được. Để cậu ấy làm đi.”
Thẩm An gật đầu, sau đó vừa ăn dưa hấu vừa tiếp tục thảo luận công việc với Chu Phổ.
Chỉ là không biết nếu hai người họ biết được chuyện mà Tô Hồng Bảo định làm là gì thì liệu họ có còn bình tĩnh ngồi ở đây hay không.
Quả nhiên có người lén la lén lút ở xung quanh, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Tô Hồng Bảo vừa chạy vừa cau mày, nhưng vào giây tiếp theo thì trong mắt cậu ấy lại có thêm vài phần đắc chí.
Chờ đi, tối nay sẽ cho các người biết mùi.
Vừa nghĩ đến điều này thì ngôi nhà của Trình Hồng Huy đã ở ngay trước mặt rồi.
Tô Hồng Bảo bấm chuông, chị Thịnh ra mở cửa vừa nhìn thấy là Tô Hồng Bảo thì chị ấy lập tức rạng rỡ chào đón cậu ấy đi vào: “Tiểu sư phụ tới rồi à? Mau vào đi.”
Tô Hồng Bảo lắc đầu: “Cô Thịnh, cháu không vào đâu mà cháu chỉ muốn hỏi cô một chuyện.”
“Chuyện gì, tiểu sư phụ nói đi?” Thái độ hiện giờ của chị Thịnh đối với cậu ấy đã khác hoàn toàn với trước kia.
“Cháu muốn hỏi cô rằng gần đây có tiệm vàng mã không ạ.” Tô Hồng Bảo hỏi.
Tuy cậu ấy hỏi rất nghiêm túc, nhưng chị Thịnh lại nghe đến ngỡ ngàng. Chị ấy thậm chí còn lộ ra vẻ “Cô không có nghe nhầm chứ”, nụ cười trên mặt khẽ cứng đờ vài giây rồi mới hơi do dự gật đầu: “Có thì có. Nhưng mà… tiểu sư phụ, cậu định làm gì vậy?”
“À, không có gì. Cháu chỉ định mua vài con hình nhân bằng giấy thôi.” Tô Hồng Bảo nói một cách tự nhiên hợp lý, dừng lại một chút thì nói tiếp: “Cô Thịnh, cô nói cho cháu biết tiệm vàng mã đó nằm ở đâu để cháu tự đi mua.”
“? ? ?”
... Không, tiểu sư phụ muốn mua gì vậy?
Cậu có thể đừng nói như kiểu cậu đi mua hai múi tỏi về được không??
-----
Trong lúc Tô Hồng Bảo đang tích cực “san sẻ nỗi lo” cho Chu Phổ thì Tô Tái Tái đang cùng Đại Vi trở về Đại học Đế Đô.
Mà Đại Vi đã tức giận mắng tên quản lý cửa hàng suốt cả chặng đường.
“Tiểu Tái, đáng lý ra lúc nãy em không nên ngăn chị lại.” Sau khi mắng xong, Đại Vi quay qua nhìn Tô Tái Tái nói.
“Hả?” Tô Tái Tái không biết đang nghĩ gì chợt định thần lại, quay qua nhìn Đại Vi. Sau khi ngừng một chút thì cô mới mỉm cười nói: “Đàn chị Đại à, em không phải muốn ngăn chị, mà trong lúc em đang định cùng chị lao ra thì em chợt nhớ đến ngày mai chị phải đi làm trợ lý cho thầy Nghiêm.”
“Lỡ như việc chính bị trì hoãn do vấn đề này thì không hay đâu.”
… Cô nói có lý.
Đại Vi gật đầu, nhưng một lúc sau vẫn không nhịn được giậm chân: “Nhưng chị vẫn rất giận! Cái tên quản lý cửa hàng đó khi đối mặt với đám côn đồ thì vâng vâng dạ dạ, nhưng vừa nãy khi đuổi việc Viên Tuế thì lại ra vẻ ta đây.”
“Hừ, đúng là một kẻ tiểu nhân.” Đại Vi tức giận nói: “Chị thực sự rất muốn trùm bao bố anh ta.”
Tô Tái Tái nghe vậy thì cười tủm tỉm khuyên bảo ở bên cạnh: “Đàn chị Đại à, như vậy không được đâu. Chúng ta đều là học sinh, không thể làm loại chuyện này được.”
“...” Sau khi nghe vậy, Đại Vi quay lại lặng lẽ nhìn Tô Tái Tái.
Khi cô ấy đang định phàn nàn điều gì đó thì Tô Tái Tái liếc mắt nhìn thấy ai kia, cô khẽ nâng cằm chào hỏi với người đó rồi quay qua nhìn Đại Vi nói: “Đàn chị Đại,chị về trước đi. Em muốn nói với bạn vài câu.”
Đại Vi đang định hỏi người đó là ai, thế là cô ấy nhìn về hướng Tô Tái Tái vừa chào, sau khi nhìn thấy Ngô Lục Lục thì cô ấy gật đầu: “Được thôi.”