Đại Vi chào giáo sư Ngô - vị giáo viên danh dự mới của Phù Lục Viện từ đằng xa rồi cô ấy trở về Luyện Khí Viện trước.
“Tiểu hữu, có chuyện gì mà cô tìm tôi gấp vậy?” Ngô Lục Lục đợi Tô Tái Tái đến gần rồi mới mỉm cười nói.
Tô Tái Tái cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Đại sư Ngô, ông có muốn nhận một đứa học trò và tiện thể có thêm một người cô không?”
“Hả?” Ngô Lục Lục sửng sốt, ông ấy không hiểu ý của Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái thở dài: “Tôi sẽ dạy ông bùa chú, có hứng thú không đại sư Ngô?”
“? ? ? !” Ngô Lục Lục ngây người.
Đây không phải là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, mà là ông ấy đã bị chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập đến ngây người sững sờ.
“Chuyện này… Sao, sao lại đột ngột đến vậy.” Một lúc sau, Ngô Lục Lục mới tìm lại được giọng của mình, ông ấy xoa tay trơ mắt nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt “thật ngại ghê”.
“Ông không muốn à, vậy thôi…”
Cô còn chưa dứt lời thì Ngô Lục Lục lập tức chắp hai tay lại, cung kính cúi đầu hành lễ với Tô Tái Tái.
—— “Học sinh đây xin chào cô!”
Chuyện tốt như vậy, còn không nhanh chóng quỳ xuống mà đứng ngây ra đó làm gì?!
“Ôi dào… Đừng có cái gì mà học sinh hay cô gì cả.” Tô Tái Tái giơ tay đỡ lấy Ngô Lục Lục để ông ấy đứng lên lại rồi nói: “Ông vẫn cứ gọi tôi là tiểu hữu, và tôi vẫn gọi ông là đại sư Ngô, giống như trước kia vậy.”
“Được.” Ngô Lục Lục thành thật trả lời, dừng một chút thì ông ấy háo hức nhìn Tô Tái Tái, hỏi: “Vậy tiểu hữu à, chúng ta bắt đầu học ngay bây giờ sao?”
“Khoan hãy nóng vội.” Tô Tái Tái nói: “Ông đi nhận một học sinh tên là Viên Tuế.”
Sau khi dừng một hồi, Tô Tái Tái giải thích ngắn gọn về lý do làm vậy.
Ngô Lục Lục nghe xong lập tức hiểu ra, gật đầu cười nói: “Tiểu hữu yên tâm đi, dù gì tôi cũng được xem là hưởng lợi từ sinh viên Viên Tuế nên mới có thể học hỏi từ cô. Tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ học sinh này thật tốt.”
Tô Tái Tái lắc đầu: “So với việc dạy bùa chú cho chị ấy thì tôi lại muốn ông dạy chị ấy làm cách nào để trở nên can đảm hơn trước đã.”
Ngô Lục Lục - người đã vào nam ra bắc bao năm nay, có thể nói là thấy người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, ông ấy là người rất thích hợp với Viên Tuế.
À ~~~ Tôi hiểu rồi.
Ngô Lục Lục đã hiểu, thế là ông ấy giơ ngón cái lên hứa với Tô Tái Tái rằng: “Yên tâm đi, mọi chuyện cứ để tôi lo.”
Tô Tái Tái gật đầu, vừa mới nói đến đây thì có tiếng cánh vỗ vang lên, khiến hai người ngẩng đầu lên nhìn về phía tán cây.
Vừa hay nhìn thấy một con quạ đen đang đậu trên cành cây, nghiêng đầu qua lại nhìn Tô Tái Tái.
“Đây là...?” Ngô Lục Lục nhìn thấy con quạ có đôi mắt màu xanh da trời, ngây người một hồi thì lập tức hiểu ra đây không phải là con quạ bình thường, ông ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt dò hỏi.
“Nó đến tìm tôi đấy.” Tô Tái Tái nói: “Vậy chuyện của Viên Tuế thì làm phiền ông nhé.”
“Được, tôi sẽ đi làm ngay.” Ngô Lục Lục gật đầu, dừng một hồi rồi hỏi: “Cô có đi cùng không?”
Tô Tái Tái lắc đầu: “Tôi phải đi giải quyết chút việc… À, đúng rồi.”
Cô dừng lại và cười tủm tỉm hỏi trước ánh mắt thắc mắc của Ngô Lục Lục.
“Đại sư Ngô, ông có bao bố không?”
“?”
“Loại có thể trùm đầu đấy.”
“?!”
Chín giờ tối.
Đám vệ sĩ nhà họ Mễ giả bộ làm người qua đường đi qua đi lại. Người đó dắt theo con chó mặt xệ chậm rì rì mà đi trông không khác gì người trong khu biệt thự nhân lúc ít người thì dẫn chó đi dạo.
Chẳng qua đôi mắt thì nương theo bóng đêm mà nhìn qua nhà kính của Chu Phổ.
Sau khi xác địng không có vấn đề gì thì lại giương mắt nhìn theo phương hướng đối phương đang nhìn.
Rồi sau đó mới chuyển tầm mắt, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi về đằng trước.
Ông chủ chỉ bảo đi giám thị nên đám bọn họ không định tới gần quá mức. Chỉ cần đảo bảo trong khoảng thời gian này người nhà họ Phụng không tìm được Nghiêm Thanh là tốt rồi.
Vệ sĩ nghĩ thế đang tính dắt chó đi về thì đột nhiên con chó mặt xệ kia rên rỉ ỉ ôi không chịu bước tiếp.
Thậm chí nó còn sợ đến mức bắt đầu chạy trốn, nếu không phải do hắn nắm chặt lấy dây thừng thì chắc con chó mặt xệ này đã chạy mất rồi.