“Sao thế hả?” Vệ sĩ ngạc nhiên nhìn con chó mặt xệ không biết đang e sợ cái gì, cố kéo dây thừng muốn kéo nó lại gần thì nhận ra là không thể kéo được.
Lúc này tên vệ sĩ mới cảnh giác, bất giác nhìn hai bên tối mù.
Con chó mặt xệ này không phải pet thường mà là chó được huấn luyện đặc biệt để làm nhiệm vụ. Nó đã được huấn luyện từ nhỏ, có thể nói hiếm có khó tìm, căn bản là mấy thứ tầm thường kia không thể dọa được nó.
Nhưng nhìn nó như thế này thì rõ ràng đã bị dọa sợ không nhẹ.
Giờ nó đã bắt đầu mất khống chế cắn xé dây thừng muốn trốn đi.
Nó như thế làm cho tay vệ sĩ cũng dần bất an ơn. Ngoài mặt to tiếng quát tháo con chó mặt xệ kia, một mặt bắt đầu quan sát xung quanh.
Cho đến lúc này, vệ sĩ mới phát hiện chỗ đèn đường đằng kia… hình như tối tăm hơn những chỗ khác?
Đến cả rừng cây nhỏ đằng xa kia cũng bắt đầu trở nên sâu thẳm một cách quỷ mị.
Ngay lúc bản thân gã tràn đầy thấp thỏm thì có cơn gió lạnh thổi qua cổ làm cho gã vô cùng sửng sốt. Con chó mặt xệ kia cũng tru tréo cả lên.
Chắc là có lẽ nó bị dọa sợ quá, bộc phát lực lượng, cứ thế cắn đứt dây thừng, như hóa điên mà kêu thảm thiết chạy thục mạng.
Vệ sĩ muốn đuổi theo nhưng lông tơ quanh người dựng ngược cả lên, da đầu tê dại, như thể cơ thể còn phản ứng với nguy hiểm trước cả gã.
Có thứ gì đó… ở đằng sau.
Gã vệ sĩ liếc mắt nhìn ra đằng sau, đang định quay hẳn đầu nhìn ra đằng sau nhưng toàn thân bị sự sợ hãi bao phủ. Gã đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không dám nhìn hẳn ra đằng sau.
Đầu gã cứ hơi nghiêng nghiêng, hô hấp dồn dập. Mặt hơi hé nghiêng trên bả vai, đột nhiên hình dáng đối phương phóng đại trong mắt “Ken két, ken két”, nghiêng đầu dối diện với gã vệ sĩ.
“A…” Gã vệ sĩ run rẩy hết cả người, trợn to mắt quay người, hét toáng lên “Quỷ á!” xong chạy thục mạng.
Để lại mỗi người giấy nhỏ đứng ở đó, mở to mắt nhìn gã chạy đi thật xa.
Nếu ban nãy gã vệ sĩ kia dám quay đầu nhìn thì sẽ thấy người giấy kia còn cầm theo một cái rổ, tay còn lại… cầm thảo dược mới nhổ ra.
“...Ơ?” Chu Phổ buông chén trà, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Lát sau quay đầu nhìn về phía Ôn Liễu, nghi ngờ mở miệng hỏi: “Chị dâu, chị có nghe thấy có tiếng ai gọi gì không ạ?”
Ôn Liễu gật đầu nói: “Hình như có người kêu thật… có quỷ hả?”
“Á? Có quỷ á hả?” Nghiêm Thanh bước ra khỏi phòng, vừa hay nghe thấy hai người họ nói chuyện, dừng một chút rồi cười hề hề bảo: “Chỗ này của chúng ta mà cũng có người dám làm loạn cơ à? Phỏng chừng không có quỷ, có khi lại có người đến đây quấy nhiễu cơ.”
Chu Phổ nghe xong thì nhíu mày đứng dậy: “Không được… Em nghe thấy tiếng ở chỗ nhà kính, để em đi xem.”
“Vậy chúng ta đi chung với nhau đi.” Ôn Liễu nghe xong thì đứng dậy luôn.
Nhưng mà chưa kịp làm gì đã bị Nghiêm Thanh ấn nhẹ ngồi xuống ghế: “Tiểu Liễu đừng vội. Tiểu An với bé ngỗng ra ngoài mua đồ rồi. Bà ngồi đây chờ tụi nhỏ quay về rồi nói cho tụi nó biết.”
Dừng lại một chút, ông ấy nhìn về phía Chu Phổ bảo: “Để tôi với sư đệ qua đó là được.”
“Đúng thế sư tẩu à. Chị cứ yên tâm đi.” Chu Phổ cũng vội hùa theo.
Ông ấy đứng một lúc nhìn trái nhìn phải thấy đống gậy gỗ được Nghiêm Thanh đặt ở góc phòng thì lấy mình một cái, đưa cho Nghiêm Thanh một cái.
Ông ấy vẽ một đường kiếm hoa ghì gậy gỗ vào sau lưng, lúc này mới mở miệng: “Nói như thế nào cũng là người của Huyền Học Viện, kiến thức cơ bản không thể nào quên đi được.’
Nghiêm Thanh nhận lấy gậy gỗ mà Chu Phổ ném qua, vắt qua vai, trông rất có khí thế mà gật đầu với vợ mình.
Hai người họ xách theo gậy trúc, đứng ở đó cũng có vẻ tông sư môn phái lắm.
Đáng tiếc là Ôn Liễu nhìn thế chỉ yên lặng lắc đầu, dịu dàng mà chọc dao: “Hai người gộp lại còn không đánh lại em.”
Nhưng mà hai người này sức chiến đấu mỏng như bún cộng lại có bằng năm, đối phương chỉ cần có nhiều người hơn đôi chút là hai ông già này chạy vắt chân lên cổ luôn.
Nghiêm Thanh và Chu Phổ: “...”
… Không phải, bên Cổ Võ Viện đánh nhau với bên này giống như đang chơi đùa nhau thôi á?
Không thể so như thế được!
Hai vị giảng viên của Luyện Đan Viện coi sức chiến đấu như cọng bún của mình bằng 5, tỏ vẻ vô cùng đúng tình hợp lý.