Tên côn đồ rú lên một tiếng, sau đó bịt cái mũi ngã chổng vó trên mặt đất.
Người qua đường thấy vậy định tiến lên đỡ tên côn đồ, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người của anh ta thì họ lại vội vàng đẩy người này ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ “hiểu rõ”, thế là chỉ đứng ở một bên hỏi: “Nè cậu kia, cậu không sao chứ?”
Tên côn đồ bỏ bàn tay đang bịt mũi ra, sau đó hé miệng phun hai cái răng cửa ra ngoài, người qua đường sợ hết hồn hết vía, vội đi vòng ra trước mặt nhìn anh ta một cái, sau đó hoảng sợ kêu lên: “Trời đất ơi, mũi cậu bị gãy rồi kìa! Tôi thấy cậu bị thương không nhẹ đâu, tốt nhất cậu nên đi bệnh viện khám thử xem như thế nào.”
Tên côn đồ không buồn ngó ngàng gì tới lời nói của người qua đường, cú va này đã khiến anh ta hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, khi thấy trước mặt là một bức tường thì lập tức bò dậy sờ soạng nó, vừa sờ vừa kinh hoàng hỏi: “Lối vào đâu? Lối vào đâu mất rồi?! Anh đại của tôi… bạn bè của tôi… mọi người đâu cả rồi?!”
Eo ôi, người này uống rượu xỉn quá rồi hay gì vậy trời?
Người qua đường thấy thế thì nhanh chóng lùi về sau hai bước, khó kiểu hỏi: “Lối vào nào, có phải cậu uống nhiều quá nên nhớ nhầm không? Chỗ này làm gì có đường!”
“Không thể nào! Không thể nào!” Tên côn đồ hoảng tới mức vã cả mồ hôi lạnh, anh ta chỉ vào vách tường trước mặt, lắp bắp nói với người qua đường: “Có mà! Ban nãy có đường thật mà! Lúc nãy... nơi này có một con hẻm nhỏ, còn có một người phụ nữ đi ra nói muốn dẫn bọn tôi vào, bạn… bạn của tôi đều đi vào trong đó hết rồi!”
“Tôi thấy cậu uống nhiều quá nên ngáo rồi đấy.” Người qua đường lắc đầu, tức giận giơ tay chỉ về phía bức tường bên cạnh anh ta: “Đó là tấm poster mà!”
Người qua đường không rỗi hơi để ý đến anh ta nữa, chỉ vừa bỏ đi vừa nói vọng lại: “Cậu mau về nhà đi, đừng lảng vảng ở bên ngoài nữa.”
Nói xong thì lắc đầu rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ôi, người trẻ tuổi bây giờ thật là.”
Tên côn đồ nhìn theo hướng mà người qua đường chỉ, lập tức thấy được tấm poster mà đối phương nói.
Anh ta lập tức đứng chết trân tại chỗ.
Trên tấm poster vẽ lối vào một con hẻm nhỏ, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở đầu hẻm, hai ngón tay kẹp một cây thuốc lá, khói thuốc chầm chậm bốc lên cao, bộ dáng trông rất là nhàn nhã.
Trong con hẻm nhỏ phía sau lưng cô ấy có ánh đèn đường mờ nhạt, những nơi ánh đèn chiếu vào thì không có gì cả, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy, tại chỗ giao nhau của ánh đèn và bóng đêm dường như có… những khúc chân tay cụt đang nằm ở đó.
Càng nhìn kỹ sẽ càng phát hiện một số thứ như thật như giả ở bên trong, sau đó, tên côn đồ đột nhiên nghe thấy tiếng nước sền sệt truyền đến bên tai.
Nghe như... Nghe như tiếng máu đang chảy ra vậy.
Giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ trong bóng đêm, nhưng khi vừa chạm đến ánh đèn đường thì lại bị một thứ gì đó kéo ngược trở về, chỉ còn để lại một vết máu nhàn nhạt trên mặt đất.
“Á á á!” Tên côn đồ sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn tự vấp té và ngã lăn quay trên mặt đất.
Anh ta ba chân bốn cẳng bò dậy, dùng giọng nói kỳ quái do bị gãy mất hai cái răng rú lên: “Quỷ! Quỷ! Có quỷ!”
Những người đi đường xung quanh thấy thế thì né như né tà, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, ai nấy đều cảm thấy là do anh ta xỉn quá nên hóa rồ.
Chờ anh ta đi rồi, Tô Tái Tái mới chậm rãi bước ra, cô cười cười nhìn về hướng tên côn đồ bỏ chạy, sau đó nghiêng đầu nói với người giấy nhỏ: “Người nọ cũng may phết nhỉ?”
Nói xong, cô mới vươn tay gõ vài cái lên tấm poster trên vách tường.
Đến khi bỏ tay xuống, chiếc vòng tay đang có mười bảy viên ngọc đen đã biến trở về mười chín viên như ban đầu.
Người phụ nữ trên tấm poster vẫn còn đó, nhưng cô ấy đã không còn sự linh động và có hồn như ban nãy nữa.
Tô Tái Tái nhìn tấm poster lần cuối rồi mới xoay người rời đi, nhưng mới vừa đi được mấy bước thì chuông điện thoại lại vang lên.
Người gọi tới là Chu Phổ.
“Alo, cháu chào thầy Chu ạ.” Tô Tái Tái nghe điện thoại, cô vừa bước đi trên lề đường vừa chào hỏi với người ở đầu dây bên kia.