[Tiểu Tái đó à...] Giọng nói của Chu Phổ khá uể oải, như thể vừa bị tàn phá một cách dữ dội vậy.
Tô Tái Tái thấy thế thì không khỏi dừng bước, cô nghiêm túc nghĩ một lát rồi hỏi: “Sao thế ạ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Cô không hỏi “có phải bé ngỗng nghịch ngợm hay gây sự gì không”, bởi vì cô biết bé ngỗng nhà mình rất ngoan và rất biết nghe lời.
[Là bé ngỗng nhà cháu gây chuyện chứ sao nữa.]
“...”
À ừm...
Tô Tái Tái yên lặng gãi má, cười nói: “Bé ngỗng đã làm gì ạ?”
…Được rồi, cô quyết định rút lại câu nói ban nãy.
Chu Phổ thở dài, tỉ mỉ kể lại chuyện của hình nhân bằng giấy.
Tô Tái Tái nghe xong không khỏi câm nín che mặt lại.
…Khụ, cô lỡ quên mất chuyện này.
“Thế… thế mọi người có sao không ạ?” Tô Tái Tái hỏi lại, cô nghĩ một lát rồi bổ sung: “Không ấy cháu sang đó một chuyến nhé?”
[Không cần đâu. Mọi người đều ổn cả.] Chu Phổ nói, ông ấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn con hình nhân bằng giấy đang vây quanh Nghiêm Thanh, chăm chú nhìn đóa hoa sặc sỡ được gấp bằng giấy trên tay của ông ấy.
Cảnh tượng này… vừa đáng sợ lại vừa có chút buồn cười.
Chu Phổ quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với Tô Tái Tái: “ Hình như chỉ lỡ hù dọa một người đang dắt chó đi dạo mà thôi, còn lại không sao hết. Bác cũng có gọi điện cho Ngô Hạo rồi, hẳn là sẽ ổn thôi.”
[Vậy là tốt rồi.] Tô Tái Tái nói: [À đúng rồi thầy Chu, phiền bác đưa điện thoại cho bé ngỗng giùm cháu.]
“Được thôi.” Chu Phổ gật đầu gọi Tô Hồng Bảo tới, sau khi đưa điện thoại cho cậu ấy thì đi tới bên cạnh Nghiêm Thanh, cùng bốn con hình nhân bằng giấy nhìn ông ấy gấp hoa.
“Tiểu sư thúc...” Tô Hồng Bảo khúm núm gọi người ở đầu dây bên kia.
Tô Tái Tái cười nói: [Sư thúc nói con nghe nè tiểu sư điệt, lần sau con phải cẩn thận hơn một chút nhé. Đám thầy Chu lớn tuổi hết rồi, không chịu nổi những cú sốc quá lớn đâu.]
“Con biết rồi.” Tô Hồng Bảo gật đầu.
[À đúng rồi. Đã dùng bùa tìm được người qua đường kia chưa?] Tô Tái Tái hỏi lại.
Việc này cũng dễ thôi, chỉ cần tìm được người qua đường bị dọa lần trước, nhân lúc buổi tối khiến người nọ tưởng mình chỉ gặp phải ác mộng là được rồi.
Tô Hồng Bảo nghe xong thì đột nhiên nhớ tới cái gì, thế là cậu ấy lùi về sau vài bước, thấp giọng nói: “Tiểu sư thúc, hôm nay con cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”
[Ồ? Không đúng chỗ nào?]
“Hình như có kẻ đang theo dõi đám người bác Chu hay sao ấy.” Tô Hồng Bảo dừng một chút rồi lại nói: “Tiểu sư thúc, có khi nào mục tiêu của bọn họ là cỏ Vọng Bắc Đông không?”
[Cũng không chừng.] Tô Tái Tái trầm ngâm: [Hôm nay con cho hình nhân bằng giấy canh gác kỹ vào, ngày mai sư thúc sẽ tới xử lý cỏ Vọng Bắc Đông.]
Tránh cho đêm dài lắm mộng.
“Vâng ạ.” Tô Hồng Bảo gật đầu.
Hai người lại nói chuyện phiếm với nhau một lát rồi mới cúp điện thoại.
Tô Tái Tái cầm di động lắc lư mấy cái rồi mới đưa cho người giấy nhỏ để nó tiếp tục chơi game, còn mình thì đi về phía Đại học Đế Đô.
Về phần là kẻ nào theo dõi Chu Phổ… chờ ngày mai cô đến chỗ ông ấy rồi tính sau.
Dù sao đám Đại Vi cũng phải sang đó, vừa hay tiện đường.
Ngày hôm sau, Đại Vi vừa mới đi ra Huyền Học Viện, còn chưa kịp ra khỏi cổng của Đại học Đế Đô thì cô ấy đã nghe thấy đám học sinh đi ngang qua bàn tán với nhau về tin tức mới nhất.
“Ê ê, mấy cậu biết tin gì chưa? Hôm qua cửa hàng trưởng của tiệm kem sau phố đã bị người ta trùm bao tải sấp mặt đó!”
“Gì? Thiệt hay giả vậy? Tớ biết người đó, thấy ghét dữ lắm luôn á.”
Hả?!
Đại Vi dừng bước, cô ấy im lặng quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.
Khúc Nhiên thấy thế thì khó hiểu hỏi: “Đại Vi, cậu sao thế?”
Đại Vi không để ý tới cô ấy mà chỉ nhìn Tô Tái Tái - người đang trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn mình - sau đó cười trừ hỏi: “Tiểu Tái, em nghe thấy gì không? Hôm qua cửa hàng trưởng bị người ta trùm bao tải đó.”
“Em nghe chứ.” Tô Tái Tái gật đầu than thở: “Ôi, nhất định là do một người tốt bụng đã làm chuyện này, làm chuyện tốt mà còn không để lại tên họ, thật đáng quý.”
Để chị dỏng tai lên nghe em nói nhăn nói cuội tiếp ha!
Đại Vi yên lặng nhìn Tô Tái Tái, trên mặt thiếu điều muốn viết thẳng hai chữ “không tin”.
Là ai, là kẻ nào đã từng nói với chị rằng mọi người đều là học sinh, làm chuyện này là không tốt, hả?!
Em đúng là đồ lừa đảo mà!
Tô Tái Tái: ?
Tô Tái Tái nhìn đàn chị Đại với ánh mắt vô tội, như thể hoàn toàn không rõ vì sao cô ấy lại nhìn mình như thế.
Bởi vì cô chỉ là một đàn em năm nhất ngây thơ vô tội thôi mà.