Cho nên cũng nhờ cậu ta mà cậu ấy biết được Tô Tái Tái là học sinh của Đại học Đế Đô.
Vì vậy mà cậu ấy mới chạy đến đây.
... Nói đến mức như vậy, quả giống như một đứa trẻ ba không thương, mẹ không yêu đầy đáng thương.
Tô Tái Tái nghe xong, cùng trao đổi ánh mắt với hai người kia, đợi đến khi Khúc Nhiên và Đại Vi gật đầu cười thì mới quay về phía Chung Tử Ngang, thở dài đồng ý: "Được thôi."
Nhưng cô lại bổ sung thêm trước tiếng reo hoan hô của câụ ấy: "Nhưng mà em đi theo thì không được nghịch ngợm, phải nghe lời biết không?"
"Không sao đâu!" Chung Tử Ngang cam đoan.
"Vậy thì được, đi thôi." Tô Tái Tái cười, nhìn về phía Khúc Nhiên và Đại Vi: "Coi như là chúng ta được hưởng lợi từ cậu chủ nhỏ, tiết kiệm được tiền bắt xe."
Bốn người bọn họ lại lên xe, trên đường lái xe đến nhà Chu Phổ, Đại Vi tò mò hỏi Chung Tử Ngang: "Chị nói này cậu chủ nhỏ, em vừa mới nhắc đến nhà họ Phụng... là nhà họ Phụng kia à?"
Chung Tử Ngang nhăn cái mũi, có chút tức giận: "Ngoại trừ bọn họ thì còn ai nữa."
Nói xong, cậu ấy lập tức nhìn về phía Đại Vi cười "hì hì" rồi nói: "Chị Tiểu Vi, không phải em nói chị đâu..."
"Chị biết." Đại Vi cười, sau khi đưa tay xoa tóc cậu ấy thì nói với sự ngạc nhiên: "Chính là vừa nghe đến tên nhà họ Phụng, chị đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và dòng họ đứng đầu... Cũng không cách nhau quá xa."
Khúc Nhiên là người nhà họ Mễ nên đương nhiên cũng từng nghe nói về nhà họ Phụng. Cho nên hiện tại thấy Đại Vi nói như vậy, cô ấy cũng chỉ cười cười.
Nhưng Tô Tái Tái thì ngược lại, vẻ mặt mông lung: "Nhà họ Phụng? Nhà họ Phụng nào?"
"Tứ đại gia tộc không phải Bách, Tiền, Mễ, Thẩm sao?"
Sao bây giờ lại lòi ra thêm một nhà họ Phụng ở đâu ra nữa đây.
Lời của cô vừa thốt ra đã khiến ba người kia cùng nhau sửng sốt.
"Tiểu Tái, em không biết nhà họ Phụng hả?" Đại Vi nhìn Tô Tái Tái hỏi, rất là kinh ngạc.
Tô Tái Tái lắc đầu: "Rất ghê gớm à?"
Lời còn chưa dứt đã thấy Đại Vi liên tục gật đầu: "Chứ sao nữa, đúng là rất ghê gớm."
Sau khi dừng lại một chút, cô ấy mới thể hiện biểu cảm "ai bảo chị là đàn chị của em chi?" rồi nhanh chóng xích lại gần Tô Tái Tái, bắt đầu chế độ tám chuyện: "Nào, nào, để chị kể chuyện phiếm cho em nghe... Khụ, chị đang nói là nhà họ Phụng này, cũng nổi tiếng như nhà họ Trác."
Ngay lúc Đại Vi đang tám chuyện với Tô Tái Tái về nhà họ Phụng, Mễ Nhã đang ngồi ngoan ngoãn và lễ phép trong sảnh nhà họ Phụng, nghe thím họ của mình tán gẫu với bà chủ của nhà họ Phụng - Bối Trân, đến khi thím họ bắt đầu khoe khoang về cô ta thì lại tỏ vẻ ngượng ngùng.
"Đứa cháu họ này của tôi vẫn luôn rất hâm mộ bà Phụng. Cho nên lần này, khi nghe nói bà bị thương thì ngay lập tức nhờ bạn rất thân của nó ở Luyện Đan Viện làm cho bà thuốc bôi đấy." Bà Mễ vừa nói vừa nhìn về phía mu bàn tay của Bối Trân, hỏi thăm ân cần.
"Không biết hai ngày nay bà Phụng dùng cảm thấy hiệu quả thế nào?"
Bối Trân nghe vậy thì hơi gật đầu: "Rất tốt, ngay cả vết thương cũng lành nhanh hơn khi sử dụng các loại thuốc bôi khác nhiều." Nghỉ một chút lại nhìn về phía Mễ Nhã, nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: "Cô Mễ có lòng rồi."
Mễ Nhã nghe vậy, thụ sủng nhược kinh liên tục khoát tay: "Bà Phụng, bà khách sáo quá rồi, tôi cũng chỉ tốn chút sức mà thôi."
Sau khi ngừng lại, cô ta thận trọng lấy ra một cái hộp gấm đặt ở trên bàn trà rồi mở miệng: "Nếu bà Phụng cảm thấy thuốc có hiệu quả thì mong bà hãy nhận đan dược này."
"Đây là... ?" Bối Trân thấy thế thì ngờ vực nhìn về phía Mễ Nhã và thím họ của cô ta.
"Ôi chao, nhất định là đồ tốt của Huyền Học Viện." Thím họ thấy thế thì cười nói, dừng một chút nhìn về phía Mễ Nhã rồi nói tiếp: "Tôi cũng chưa từng thấy qua, chi bằng... Bà Phụng cứ mở ra xem thử, để tôi cũng có thể nhìn cùng?"
Thím họ vừa nói vừa cầm lấy hộp gấm đưa đến trước mặt bà Phụng.
Bối Trân thấy vậy, thản nhiên rũ mắt xuống nhìn qua mà không nhận lấy, bà ấy chỉ ra hiệu rằng tay mình bị thương nên mỉm cười nói: “Xin lỗi, tay của tôi không tiện lắm, hay là để bà Mễ mở ra giúp tôi nhé.”
“Hả? À… Được thôi.” Sau khi nghe vậy, người thím họ sửng sốt nhìn Mễ Nhã rồi gật đầu, mỉm cười mở hộp gấm cho Bối Trân.