Bà ta cũng thò đầu nhìn xem, sau khi nhìn thấy mười viên đan dược màu vàng trắng sáng bóng tròn vo nằm bên trong, bà ta lập tức “ôi chu choa” khoe khoang: “Những viên thuốc này khác với những viên tôi đã thấy trước đây, nó giống như… ngọc mỡ cừu vậy.”
Dứt lời, người thím họ lại nhìn sang Mễ Nhã và hỏi: “Mễ Nhã à, những viên thuốc này của cháu có công dụng gì vậy?”
Mễ Nhã đương nhiên biết người thím họ đang đưa chủ đề nói chuyện cho mình, nên cô ta mỉm cười lên tiếng, trông như thể đang giải thích cho thím họ, nhưng thực ra là đang nói cho Bối Trân nghe.
“Đây là Mỹ Dung Hoàn, có tác dụng tốt vô cùng.”
Cô ta dừng lại, để có thể thuyết phục được Bối Trân, cô ta còn nghiêng mặt qua để bà ấy chú ý đến má của mình, cô ta nói tiếp: “Lúc trước, cháu vô tình bị cứa vào mặt, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ để lại sẹo, nào ngờ sau khi uống viên thuốc này vào, bây giờ gần như không hề có sẹo. Bà Phụng hãy nhìn xem?”
Mễ Nhã vừa nói vừa đưa người về trước, để Bối Trân nhìn thấy kỹ hơn: “Bây giờ chỉ còn vết nho nhỏ mà thôi.”
“Đúng là vậy thật.” Bối Trân quan sát cẩn thận khuôn mặt của Mễ Nhã rồi kinh ngạc nhìn những viên thuốc, sau đó đưa tay nhận lấy hộp gấm: “Không ngờ những viên thuốc này lại có tác dụng tốt như vậy.”
Dừng một chút, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn hai người họ rồi cười nói: “Cảm ơn hai người, hai người đúng là có lòng mà.”
Thành công rồi!
Mễ Nhã và thím họ thấy Bối Trân tự mình nhận lấy nó, họ vui mừng khôn xiết, mỉm cười xua tay liên tục: “Không, không, đây là điều chúng tôi nên làm mà.”
Bối Trân cười, trở tay đưa hộp gấm cho người giúp việc đứng bên cạnh rồi lại nhìn Mễ Nhã và thím họ, nói: “Thường ngày tôi cũng không có bạn bè gì, khi nào hai người rảnh thì thường đến nhà họ Phụng chơi nhé.”
Lời nói này tương đương với việc bà ấy đã thừa nhận Mễ Nhã và người thím họ, nên cả hai đều mừng như điên, đáp lời liên tục.
Sau khi trò chuyện một hồi, vẻ mặt của Bối Trân trông thoải mái hơn vừa nãy, người thím họ mới nhìn quanh, mỉm cười nói: “Bà Phụng, sao không thấy cậu Cảnh vậy? Vừa nãy khi đến đây, tôi và Mễ Nhã đã nhìn thấy bà Chung và cậu út Chung. Chẳng lẽ cậu ấy đã đi chơi với cậu Chung rồi à?”
“À, Cảnh Nhi đã theo chú ba đến thành phố C rồi.” Bối Trân rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: “Có lẽ phải hai ngày sau mới về.”
“Tử Ngang vốn định đến chơi với Cảnh Nhi, nhưng trẻ con mà, khi bạn không có ở đây thì cũng không chịu ngồi yên lúc nào. Thế là bà Chung đã dẫn cậu ấy rời đi.”
Hóa ra là vậy.
Mễ Nhã và thím họ hiểu chuyện gật đầu.
Mễ Nhã thậm chí còn cười nói rằng: “Em trai của bạn cùng lớp với cháu cũng như vậy, không thích ở chung với đám người lớn bọn cháu, nói là chơi với bọn cháu không vui.”
“Đúng vậy.” Bối Trân cười: “Cảnh Nhi nhà cô cũng vậy, nó nói ở cùng với cô không vui.”
Bà ấy dừng lại rồi thở dài: “Cũng tại sức khỏe của cô không được tốt lắm, mất đi rất nhiều cơ hội ở bên nó.”
Mễ Nhã và thím họ nhìn nhau rồi vội vàng cười nói: “Không sao, bọn trẻ lớn lên rồi sẽ hiểu được những chuyện này mà.”
Dừng một chút rồi nói thêm: “Nếu bà rảnh rỗi muốn tìm người để nói chuyện thì có thể gọi cho chúng tôi.”
“Cũng được.” Bối Trân gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Chú ba thường ngày cứ lo lắng cho sức khỏe của tôi, đến người khác cũng lo lắng theo nên hiếm khi có người đến làm phiền tôi.
Nhưng lần này vô tình bị thương ở tay lại trong cái rủi có cái may. Có phải không? Ngoài đám người bà Chung ra thì hai người là người thứ hai đến thăm tôi.”
Khi nói đến đây, Bối Trân cười: “Sau này tôi lại có thêm người để chuyện trò rồi, vết thương này cũng coi như không bị thương vô ích.”
Nghe vậy, Mễ Nhã và thím họ đều đồng ý gật đầu và cùng cười.
Nhưng Mễ Nhã lại ngầm khẳng định được một chuyện thông qua lời nói của Bối Trân.
Đó chính là không có người lạ nào khác xuất hiện trước mặt Bối Trân trong mấy ngày qua, cho nên đám người Chu Phổ chưa có liên lạc gì với nhà họ Phụng.
Xem ra sau khi về nhà, cô ta có thể nói lại chuyện này với ba, để ông nội rút những người đã được sắp xếp theo dõi xung quanh biệt thự Chu Phổ về.
Để tránh việc bị phát hiện sau một thời gian trì hoãn quá lâu.