Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 536

Unknown Chương 536

Thấy hai người họ liên tục gật đầu, lúc này ông ta mới đổi chủ đề, như thể chợt nghĩ đến điều gì đó: “Nói ra thì… chú nhớ ông hai Bạch cũng có một ngôi nhà ở thủ đô. Ông ấy còn từng mời chú tới chơi nữa, nhưng tiếc là vẫn chưa có dịp. Không biết bây giờ ngôi nhà đó còn không nữa?”

Phụng Hồng Bác nhìn về phía hai người Bạch Văn Liên, dừng một chút lại nói: “Nhiều năm như vậy rồi cũng không biết có cần sửa chữa hay không, nhà họ Phụng ở thủ đô cũng có chút dư dả, nếu cần thì thật ra chú cũng có thể giúp đỡ.”

“Ôi chao, sao có thể làm phiền chú được chứ.” Hứa Tần Nhã vui vẻ không thôi, kể hết mọi chuyện cho Phụng Hồng Bác nghe: “Cách đây không lâu mẹ cháu đã gọi thợ qua sửa chữa nhà cũ của chú hai rồi, bây giờ…”

Hứa Tần Nhã ngập ngừng một chút, lại tiếp tục cười nói: “Bà ấy đã giao cho đứa nhỏ trong nhà rồi.”

“Ồ?” Trong mắt của Phụng Hồng Bác loé lên một tia sáng, nhìn hai người rồi gật đầu: “Đúng ha, tuổi này của hai đứa chắc là con cái cũng sắp mười chín rồi hả? Hiện tại đứa nhỏ đang học ở đâu?”

“Dạ, con bé đang học ở Luyện Đan Viện của Đại học Đế Đô!” Hứa Tần Nhã vội vàng mở miệng nói: “Tên là Bạch Ngữ Dung.”

“Cái con bé này… lúc nào cháu gọi điện thoại cho nó, nó cũng luôn bảo không có thời gian, muốn tranh thủ học tập, hiếm khi ra ngoài vận động lắm.” Hứa Tần Nhã giở vờ than thở, dừng một lát lại cười nói: “Mà giờ thì tốt rồi, có chú ở thủ đô, con bé cũng xem như có thêm một nơi để đi.”

Còn về Tô Tái Tái… xì, bà ta sẽ không cho con nhỏ này có cơ hội tiếp cận nhà họ Phụng đâu!

Trước đó chẳng phải nói bản thân không phải người nhà họ Bạch sao?

Được lắm, sau này nhà họ Bạch sẽ nhờ nhà họ Phụng mà phất lên như diều gặp gió, đến lúc đó cũng đừng có hối hận, đi theo nịnh hót cầu xin bà ta giúp đỡ!

Hứa Tần Nhã nghĩ bụng, âm thầm cười giễu cợt.

Phụng Hồng Bác nghe thế, lộ ra sự kinh ngạc, nhìn về phía vợ chồng họ “chà chà” một tiếng lại nói: “Vậy tương lai sau này của đứa trẻ này chắc là sẽ sáng lạng lắm đây, không tệ không tệ. Bạch Ngữ… Dung sao?”

Ông ta lẩm nhẩm cái tên này, sau đó gật đầu nhìn về phía hai người họ, cười nói: “Chờ sau khi chú trở về, nhất định sẽ chăm sóc con bé thật chu đáo.”

Câu “chăm sóc thật chu đáo” của Phụng Hồng Bác nói nghe thật nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần… không hợp với độ tuổi này của ông ta chút nào.

Nhưng Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đều không nghe ra, bởi họ đang bận kìm nén sự ngạc nhiên và vui sướng trong lòng, không ngừng nói cảm ơn Phụng Hồng Bác vì đã đồng ý chăm sóc cho Bạch Ngữ Dung trong tương lai.

Thậm chí hai vợ chồng còn nhịn không được mà nhìn nhau một cái, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bọn họ được mọi người hâm mộ, vây quanh, tranh nhau nịnh hót lấy lòng.

Phụng Hồng Bác lẳng lặng quan sát dáng vẻ vui mừng khôn xiết của hai người họ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Phụng Hồng Bác nói có việc phải làm, thế là dẫn theo Phụng Cảnh nói lời tạm biệt với hai người Bạch Văn Liên.

Lúc đứng cạnh xe thì mới nhớ tới hỏi thăm bà nội Bạch.

Vừa nói xong nụ cười trên mặt của Bạch Văn Liên phai nhạt đi một chút, nhịn không được thở dài: “Dạo gần đây mẹ cháu không được khoẻ lắm, cũng không biết có phải do lớn tuổi hay không, mà bà ấy rất thích ngủ. Cho nên cháu đã đưa bà ấy đến bệnh viện để điều dưỡng rồi.”

Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã cũng vụt tắt, buồn bã cúi đầu nhìn vòng ngọc trên tay mình, im lặng không nói gì.

Như thể bà ta cũng đang vô cùng lo lắng cho bệnh tình của mẹ chồng vậy.

Phụng Hồng Bác nhìn bà ta một cái, sau đó quay sang nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Thì ra là vậy, người lớn tuổi hay bị thế đó. Không chỉ riêng gì bà Bạch đâu, chú cũng vậy thôi.”

Ông ta còn chưa dứt lời, Hứa Tần Nhã lập tức cười nói: “Sao có thể chứ, chú càng già càng dẻo dai mà.”

“Đúng, đúng đó.” Bạch Văn Liên ở một bên gật đầu phụ họa.

Khiến Phụng Hồng Bác phá lên cười ha hả.

Cho tới khi xe của nhà họ Phụng đã chạy đi xa, Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã vẫn còn đứng tại chỗ rướn cổ lên, liên tục vẫy tay tạm biệt, sau đó mới đi vào nhà.

Hai vợ chồng lập tức trở về phòng ngủ nói chuyện mà chỉ có hai người họ biết.


Bình Luận (0)
Comment