“Thật không ngờ rằng chú hai không những từng giúp Chu Phổ, mà còn giúp cả ông ba Phụng nữa.” Bạch Văn Liên đóng cửa lại xong, vừa xoay người đi tới chỗ Hứa Tần Nhã, vừa nói.
Ông ta vui mừng không tả nổi.
“Đúng vậy.” Hứa Tần Nhã vẫn còn có chút ngơ ngác, luôn cảm thấy giấc mộng đẹp này có hơi không chân thật.
Một lúc sau, dường như sực nhớ tới điều gì đó, bà ta vội ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình, hỏi: “Sao hồi nãy anh không nhắc đến chuyện của công ty? Nếu nói ra thì chắc chắn là ông ba Phụng đã giúp đỡ rồi.”
“Haiz, em vội gì.” Bạch Văn Liên tùy ý vẫy tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi bắt chéo chân, ngón tay gõ vài cái lên trên tay vịn, mở miệng nói: “Nếu khi nãy mà anh nhắc đến việc này thì làm sao có thể gia tăng tình cảm với ông ba Phụng đây? Việc này phải chờ đến khi thân thiết hơn rồi mới mở lời được.”
“Thậm chí là…” Bạch Văn Liên dừng lại một lát, cười nói: “Ông ba Phụng biết được tin tức này từ chỗ khác, sau đó chủ động trợ giúp cho chúng ta thì càng tốt.”
Bạch Văn Liên đã bỏ rất nhiều công sức để có thể ký kết hợp đồng với nhà họ Chung, đặc biệt là vì để thuận lợi gặp được người nhà họ Chung mà ông ta đã phải cắn răng làm vài vụ mua bán thua lỗ cùng với họ hàng xa của nhà họ Chung - Chung Trần Thuận - người đã bị “chuyển” đến công ty con ở thành phố C của tập đoàn nhà họ Chung.
Cũng vì để Chung Trần Thuận trở nên ưu tú hơn ở nhà họ Chung, như vậy thì khi Chung Trần Thuận giới thiệu ông ta, lời nói của anh ta mới càng có thêm trọng lượng.
Tuy nhiên, Chung Trần Thuận lại là người có lòng tham không đáy, không chỉ muốn chiếm lợi ích trong việc mua bán, mà còn muốn Bạch Văn Liên cho anh ta thêm một vài phúc lợi riêng nữa.
Đúng thật là ỷ vào việc có cây đại thụ là nhà họ Chung che chở rồi tác oai tác oái.
Cho nên hiện nay nhà họ Bạch đang bị tổn thất nặng nề, hơn nữa bởi vì Tô Tái Tái mà ông ta lại bỏ lỡ vụ làm ăn quan trọng nhất.
Có thể nói là dã tràng se cát biển Đông.
Dạo này Bạch Văn Liên vì chuyện đi vay tiền mà phát sầu. Thậm chí ông ta còn đi tìm mấy ngân hàng đen để vay mượn tiền hai lần.
Nghĩ vậy, Bạch Văn Liên ngược lại cảm thấy may mắn vì bà nội Bạch đang bị bệnh.
Nếu như bà ấy biết ông ta dám vay mượn tiền ở ngân hàng đen thì đoán chừng không phải chỉ mấy lời mắng chửi là có thể giải quyết mọi chuyện.
Vào lúc ông ta không biết nên làm thế nào thì Phụng Hồng Bác tìm tới.
Bạch Văn Liên chính là mượn danh tiếng của Phụng Hồng Bác, cho dù Phụng Hồng Bác không giúp đỡ, nhưng chỉ cần vào lúc thích hợp, ông ta cho thấy bản thân quen biết với Phụng Hồng Bác, như vậy cho dù là ngân hàng đen hay là bạn bè khác trong giới làm ăn đều sẽ thoải mái với ông ta hơn.
Thế nên Bạch Văn Liên nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm mà đã lâu không cảm nhận được.
Cuối cùng tối nay ông ta cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Hứa Tần Nhã nghe ông ta nói thế cũng gật đầu phụ họa, cảm thấy lời của Bạch Văn Liên rất có lý.
Dừng lại một chút, lại có vấn đề mới xảy ra: “Vậy ai đã để lộ tin tức này ra với ông ta?”
Bạch Văn Liên cười đắc ý: “Em quên ông ta vừa mới nói muốn chăm sóc Ngữ Dung sao?”
Hứa Tần Nhã đột ngột hiểu ra, vừa gật đầu vừa cười.
Chắc là vì đang rất vui mừng cho nên bà ta không cẩn thận nói lộ ra: “Không ngờ chú hai của anh chết đi còn có thể giúp chúng ta một ân tình lớn như thế, sớm biết thế lúc trước…”
Hứa Tần Nhã chưa nói hết lời, sắc mặt Bạch Văn Liên lập tức thay đổi, nhỏ giọng cắt lời: “Em nói bậy cái gì đó!”
Hứa Tần Nhã nhanh chóng im bặt, giật mình vì bản thân nói lỡ miệng. Bà ta ngại ngùng đứng như trời trồng nhìn chồng mình.
Bạch Văn Liên nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa phòng ngủ, mở cửa ra, nhìn về phía hành lang dò xét cẩn thận, xác định không có người giúp việc nào đi qua, cũng không có bóng dáng người nào khác.
Lúc này ông ta mới đóng cửa lại, bước nhanh tới trước mặt Hứa Tần Nhã, nhỏ giọng trừng mắt nhìn bà ta, nói: “Không phải chúng ta đã thống nhất vĩnh viễn không nói chuyện này ra ngoài sao?”
“Em…” Hứa Tần Nhã đuối lý, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu: “Em, em chỉ là vui mừng quá, nên… Lỡ miệng một chút.”