“Sau này em tuyệt đối không được vui mừng rồi lỡ miệng, đây là mạng người, là chuyện quan trọng đấy!” Bạch Văn Liên trầm giọng, nghiêm nghị cảnh cáo Hứa Tần Nhã.
Hứa Tần Nhã hơi không phục nói: “Được rồi, anh yên tâm đi. Đã hai mươi năm rồi, chú hai của anh giờ chắc cũng chỉ còn một đống xương trắng, có thể điều tra ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, em còn cố tình tìm ba lấy ít đồ, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đâu!”
Bạch Văn Liên lạnh lùng cười, cảnh cáo Hứa Tần Nhã: “Bình thường chỉ là việc nhỏ, anh không cãi nhau với em, nhưng em đừng quên còn có Lục Bộ!”
“Chuyện mà các ban ngành bình thường không xử lý được thì đã có Lục Bộ xử lý. Tới lúc đó, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không chỉ có anh và em, còn có nhà họ Hứa nữa!”
Nhắc tới việc nhà họ Hứa sẽ bị liên lụy, lúc này Hứa Tần Nhã mới trở nên yếu thế, bà ta cười lớn, kéo tay Bạch Văn Liên, lấy lòng nói: “Em biết, em biết rồi. Anh yên tâm, em hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau. Được không? Anh yên tâm đi!”
Hứa Tần Nhã im lặng một chút, ngẫm lại cũng thấy hơi sợ, bà ta vội vàng hỏi Bạch Văn Liên: “Lúc nãy bên ngoài thật sự không có ai chứ?”
“Không có ai.” Vốn dĩ Bạch Văn Liên đang vui vẻ, nhưng vì Hứa Tần Nhã lỡ miệng nói ra, tâm tình ông ta lúc này không tốt lắm.
Sau khi tức giận nói xong câu đó, ông ta đi ra ngoài: “Anh tới công ty, hơn nữa chắc tối nay cũng đã có lịch trình rồi, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.”
Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta nhìn Bạch Văn Liên đã kéo mở cửa ra, không yên lòng hỏi lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn không?”
Bạch Văn Liên dừng bước, nghiêng đầu tức giận nói với bà ta: “Đừng nói là không có ai, tới quỷ cũng không có con nào.”, sau đó đóng cửa rời đi.
Hứa Tần Nhã nghe ông ta khẳng định thế ôm lấy ngực, thở phào ngồi xuống ghế sô pha.
Người không có.
Nhưng quỷ… Không chắc chắn là không có nha ~
Nữ quỷ vẫn luôn dán sát người vào vách tường cạnh cửa chậm rãi ngẩng đầu, mơ hồ lộ ra tròng mắt trắng, tròng mắt mảnh mai như cây kim nhanh chóng chuyển động loạn xạ trong hốc mắt.
Một lúc lâu sau, nó chậm rãi nghiêng đầu, thay đổi góc độ, từ khe hở của những sợi tóc, lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm Hứa Tần Nhã ngồi trên ghế sô pha, khóe miệng nứt ra nụ cười dữ tợn.
Nó không chỉ nghe thấy mà còn nhớ rõ toàn bộ để báo lại cho cô chủ!
Nữ quỷ nghĩ thế, u ám nhìn Hứa Tần Nhã chăm chú, rồi chậm rãi lùi lại, đi xuyên qua vách tường, không thấy tăm hơi đâu hết.
Tới khi nó biết mất, Hứa Tần Nhã ngồi trên ghế sô pha không biết suy nghĩ gì đột nhiên hoàn hồn, bà ta giật mình, quay đầu lại nhìn về một hướng.
Quay đầu nhìn một lúc, bà ta lại cảm thấy kỳ quái về hành động này của mình, lầm bẩm một câu: “Mình đa nghi quá rồi à?” Bà ta xoa cổ, đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài đi dạo phố.
Ở một bên khác, Chung Tử Ngang đi theo ba người Tô Tái Tái tới nơi.
Vốn dĩ cậu chủ nhỏ sau lưng Tô Tái Tái nhảy cẫng lên một cái vui vẻ, nhưng khi thấy Tô Tái Tái nhìn qua rồi vẫy tay với một cậu trai trẻ ngồi xổm bên bờ ruộng, cười gọi “bé ngỗng”, cậu ấy lập tức không còn vui vẻ, giống như bầu trời bỗng nhiên có thật nhiều mây đen.
Cậu ấy quên mất người gọi là “bé ngỗng” này!
Tô Hồng Bảo nghe giọng, quay qua nhìn Tô Tái Tái, nhìn thấy cô thì vẫy vẫy tay.
Khi ba người họ đi tới gần, Tô Hồng Bảo tuần tự gọi tên từng người một, sau đó nhìn Chung Tử Ngang đang lén lút ló đầu ra nhìn cậu ấy từ sau lưng Tô Tái Tái.
Trong chớp mắt khi bốn mắt nhìn nhau, cậu chủ nhỏ Chung Tử Ngang nhanh chóng “Hừ!” một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Tô Hồng Bảo nữa.
Tô Hồng Bảo mở to mắt nhìn Chung Tử Ngang, có hơi mờ mịt.
Cậu ấy có thể xác định đây là lần đầu tiên gặp đối phương, không có lý do gì mà có xích mích với người ta cả.
Tô Tái Tái cũng để ý thấy động tĩnh của người sau lưng, cô dở khóc dở cười quay đầu nhìn lại: “Này… Cậu chủ nhỏ, cậu có phản ứng gì đấy?”
Cô vừa nói vừa mở lớn bàn tay, “Bộp” một phát nắm lấy đầu Chung Tử Ngang, xoay cái đầu đang nhìn đi nơi khác của cậu ấy lại: “Bé ngỗng nhà chị đáng yêu lại đẹp trai như thế, dáng vẻ này của cậu, nếu để người khác nhìn thấy… Trông giống như đang ghen tỵ vậy ~”