Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 539

Unknown Chương 539

“…” Tô Hồng Bảo.

À, tức là…

Bây giờ cậu ấy đã biết rõ sự đối địch của đối phương với mình đến từ đâu rồi.

Tô Hồng Bảo im lặng nhìn Tô Tái Tái, hoàn toàn im lặng.

Thế nhưng Tô Tái Tái vẫn tính tiếp tục khoác lác khoe khoang bé ngỗng nhà mình: “Nào, chào hỏi với bé ngỗng nhà chị đi. Đúng rồi, cậu phải gọi em ấy là anh trai. Vậy thì gọi là anh bé ngỗng đi. Đợi lát nữa nó dẫn cậu đi chơi, cậu nhất định sẽ thích được người đáng yêu, đẹp trai nhất nhà chị…”

“…” Tiểu sư thúc có thể đừng tiếp tục kéo thù hận cho cậu ấy được không?

Tô Hồng Bảo nhìn Chung Tử Ngang sắp tức giận tới nỗi biến thành cá nóc rồi, trước khi đối phương tức điên với mình, cậu ấy nhanh chóng đi tới trước, giải thoát đỉnh đầu của Chung Tử Ngang khỏi tay Tô Tái Tái, cắt ngang câu nói “gây thù chuốc oán” của tiểu sư thúc.

Sau đó cười với Chung Tử Ngang, nói: “Anh biết cậu. Tiểu sư thúc nhà anh khi gọi điện thoại cho anh có nói tới cậu. Nói cậu tuổi nhỏ nhưng hiểu chuyện, còn rất ngoan, bảo anh sau này, nếu có cơ hội nhất định phải làm quen với cậu.”

“… Hả?” Chung Tử Ngang nghe mà sửng sốt, bộ dáng ương ạnh biến mất ngay.

Chung Tử Ngang chớp mắt nhìn Tô Hồng Bảo, sau đó lại liếc mắt sang nhìn Tô Tái Tái, sau đó hỏi: “Chị Tái Tái… nói về tôi như thế hay sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tô Hồng Bảo cười gật đầu: “Sư thúc còn bảo là cậu có rất nhiều ưu điểm, bảo tôi nên học hỏi theo cậu. Tôi nghe mà không vui chút nào hết.”

Tô Hồng Bảo vừa mới dứt lời, Chung Tử Ngang đã kiêu ngạo hất cằm: “Chị Tái Tái còn khen tôi chơi game giỏi nữa đó.”

Dừng một lát, cậu ấy quay sang nhìn về phía Tô Hồng Bảo, nói: “Thế cậu có biết chơi game không thế? Nếu tôi có thời gian thì dẫn cậu đi cùng.”

“À đúng.” Tô Hồng Bảo gật đầu: “Tôi chưa chơi game bao giờ. Sau này mong cậu chỉ dẫn nha.”

“Cũng có chút lòng thành đấy.” Chung Tử Ngang kiêu ngạo vỗ ngực, sau đó lại trộm nhìn Tô hồng Bảo vài lần. Chẳng hiểu sao cậu ấy lại thấy người trước mặt… cũng không tồi đến thế.

Nghĩ tới đây, Chung Tử Ngang ngượng ngùng vươn tay, vừa ngượng ngùng lại thích ra vẻ kênh kiệu mà nói: “Tôi tên là Chung Tử Ngang.”

“Xin chào.” Tô Hồng Bảo cười, duỗi tay nắm lấy tay cậu ta: “Tôi tên là Tô Hồng Bảo.”

“Ưm. Tôi biết.” Chung Tử Ngang dừng lại đôi chút nói: “Anh Ngỗng.”

Anh ngỗng…

Tô Hồng Bảo nghe Chung Tử Ngang gọi mình thế thì súyt chút nữa lại giận dỗi, vất vả lắm mới giữ nguyên được nụ cười với bạn mới quen, gật đầu thu tay lại.

Chẳng qua đến cuối vẫn không nhịn được, ai oán trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Tiểu sư thúc, nhờ ơn người mà giờ ai ai dưới chân núi cũng gọi con là bé ngỗng rồi đó!

… người là đầu sỏ đó người biết không?

Bé ngỗng dỗi lắm rồi đó.

Chung Tử Ngang nhìn xung quanh thấy toàn là đồng với ruộng, dường như chẳng có gì là thú vị cả thì nhíu mũi nhìn về phía Tô Hồng Bảo hỏi: “Chỗ này thì mình chơi được cái gì không ạ?”

“Ừm…” Tô Hồng Bảo nghĩ nghĩ, chỉ vào bên cạnh cậu ấy rồi nói: “Không thì cậu hái hộ tôi chút rau dưa đi? Nếu cậu thích thì ăn luôn cũng được.”

Chung Tử Ngang nghe tới đây thì nhíu mày: “Tôi không ăn thứ gì chưa được rửa đâu.”

Cậu ấy vừa dứt lời thì đã bị gõ đầu, hé miệng kêu “Ai da” một tiếng, đưa tay lên che đầu cùng Tô Hồng Bảo ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

“Chị Tái Tái, sao chị lại đánh em.”

“Ai bảo cậu kiêu ngạo cơ.” Tô Tái Tái cười, duỗi tay ấn lên trán cậu ấy nói: “Không ăn đồ chưa được rửa thì tự mình rửa là được rồi.”

Cậu chủ nhỏ vô vùng tủi thân.

Tô Hồng Bảo thấy thế thì nhanh chân chạy tới chặn cái tay đang tiến tới của tiểu sư thúc, nói: “Thôi được rồi mà…” Tô Hồng Bảo ngừng lại, quay qua nhìn Chung Tử Ngang, tay chỉ vào nhà kính to đùng ở đằng kia rồi cất lời: “Ở đó có rổ đấy, cậu đi lấy đi.”

Chung Tử Ngang gật đầu, cảm kích nhìn Tô Hổng Bảo, nhíu mày nhìn Tô Tái Tái hừ một tiếng rồi che đầu chạy đến chỗ nhà kính kia.

“Ha…” Tô Tái Tái phì cười, chỉ vào bóng dáng đang chạy trốn của Chung Tử Ngang cáo trạng với Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng ơi, cậu ta lầm bầm sư thúc kia, con mau đi đánh cậu ta đi.”

Tô Hồng Bảo nghe xong thấy tức lắm: “Tiểu sư thúc, người đừng làm loạn nữa.” Dứt lời vẫn không nhịn được mà thở dài.


Bình Luận (0)
Comment