Chờ Tô Hồng Bảo gục mặt xuống sửa sang lại tóc tai xong thì mới đưa tay lên chào Chung Tử Ngang, ý bảo cậu ấy mau tới đây.
Chung Tử Ngang: ?
Vốn dĩ Chung Tử Ngang có chút bực dọc nhưng nhìn thấy anh Ngỗng cũng không khác gì mình bị Tô Tái Tái xoa tóc thành ổ gà thì tâm lý trở nên cân bằng lại, vui vẻ chạy tới chỗ hai người.
Đúng lúc đó, Phụng Cảnh – cậu chủ nhỏ nhà họ Phụng mới rời khỏi nhà họ Bạch không lâu, bật máy nhàm chán lướt mạng.
Mà Phụng Hồng Bác ngồi ở đằng sau xe nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết suy nghĩ cái gì.
Phụng Hồng Bác ngắm nhìn khung cảnh phố phường lao vun vút ngoài cửa sổ, nhớ lại vẻ mặt nịnh nọt của hai vợ chồng Bạch Văn Liên ban nãy, để rồi không kiềm được mà hừ nhẹ một tiếng.
Bao nhiêu năm trôi qua, thật không ngờ hai người đó vẫn vô tích sự y như trước.
Trớ trêu thay kế hoạch của mình lại bị hủy trong tay hai kẻ như vậy, thật là khiến con người ta vừa tức, vừa không cam lòng mà!
Phụng Hồng Bác từ tốn hít sâu một hơi, lại thở ra thật chậm rãi. Cũng may, tuy quá trình có hơi lắt lẻo, nhưng kết quả nhận được tại thời điểm này cũng xem như khả quan.
Phụng Hồng Bác vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn Phụng Cảnh đang ngồi bên cạnh mình, cắm cúi chơi điện thoại.
Đứa nhỏ mới bảy, tám tuổi ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, đôi chân ngắn cũn cỡn không chạm đất khẽ đong đưa, tự mình mua vui cho bản thân, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là đa mưu túc trí cả.
“Tiểu Cảnh nè, hai hôm trước mẹ cháu bất cẩn cắt trúng tay, nên là sau khi về cháu có thể qua ở với mẹ vài ngày không?” Phụng Hồng Bác xoa đầu Phụng Cảnh, hiền từ hỏi.
Nghe vậy, Phụng Cảnh lập tức tỏ vẻ không vui, đặt điện thoại xuống, sau đó bĩu môi từ chối: “Cháu không đi! Ông ba à, cháu không qua đó ở đâu.”
“Hây da, đứa nhỏ này, bà ấy là mẹ cháu cơ mà!” Nghe có vẻ như đang dạy bảo, nhưng giọng Phụng Hồng Bác lại chẳng có tí gì là trách móc, hệt như một người giơ cành liễu mềm oằn, trợn trừng mắt giả vờ muốn đánh vậy.
Mặc dù Phụng Cảnh được Phụng Hồng Bác nuông chiều từ nhỏ, nên nhiễm cái thói ngang ngược, bướng bỉnh, coi trời bằng vung, nhưng cậu bé cũng rất thông minh.
Thấy thái độ này của Phụng Hồng Bác thì lập tức hiểu ngay là ông ta không có giận mình, bèn nhích lại gần, dựa sát vào người Phụng Hồng Bác làm nũng: “Ông ba ơi, không phải cháu không muốn đi thăm mẹ, mà là…”
Cậu chun mũi, bực bội than vãn: “Mà là mỗi lần qua chỗ mẹ chơi, quản gia với dì lúc nào cũng nhắc nhở cháu phải đi đứng thật nhẹ nhàng, không được làm ồn tới mẹ, rồi còn phải ngoan ngoãn, nghe lời… Hầy, phiền chết đi được ấy.”
Mỗi lần nói đến chuyện này là Phụng Cảnh lại thấy buồn bực, bắt đầu vung chân đá lung tung để phát tiết cảm xúc. Đế giày của cậu cọ qua chiếc ghế da, để lại mấy vệt bùn đất.
Dám làm ra hành động thế này, chưa bàn tới con cháu của những gia đình có gia giáo như nhà họ Phụng, dù chỉ là đứa nhỏ ở gia đình bình thường thôi cũng sẽ bị bố mẹ khiển trách là vô giáo dục, sau đó dạy nó phải ngồi ngay ngắn, không được lộn xộn.
Nhưng Phụng Hồng Bác lại chỉ mỉm cười nhìn cậu bé, khẽ lắc đầu chứ không nói gì nặng lời cả.
Tất nhiên tài xế của nhà họ Phụng cũng nghe được rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại giữa hai ông cháu.
Chú ấy lặng lẽ quan sát tình hình phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó vội vàng dời mắt, thầm lắc đầu thở dài trong lòng.
Đạp bẩn ghế chỉ là chuyện nhỏ, trước kia Phụng Cảnh từng làm ra rất nhiều trò đùa quá đáng, tới cả người hầu như họ cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi, vậy mà Phụng Hồng Bác lại bật cười, nói một câu “Tiểu Cảnh còn nhỏ” rồi nhẹ nhàng đẩy chuyện này sang một bên.
Nhưng trên đời cũng có không ít người lớn tuổi cư xử như Phụng Hồng Bác, vì vậy chuyện ông ta cưng chiều Phụng Cảnh quá mức cũng không phải có gì lạ.
Chỉ mong sau này, khi cậu Cảnh trưởng thành sẽ ngoan ngoãn hơn vậy.
Mà suy cho cùng thì đây là chuyện riêng của nhà họ Phương, chẳng liên quan gì tới một người hầu làm công ăn lương như chú ấy cả.
Nghĩ tới đây, tài xế lập tức tập trung tinh thần, nghiêm túc hoàn thành tốt công việc của mình.
Kỳ thật lúc Phụng Cảnh còn nhỏ từng thường xuyên nhớ mong Bối Trân, muốn tới tìm bà ấy.