Nhưng trẻ con lại rất hiếu động, một hai lần còn đỡ, chứ lần nào mới vừa đòi qua thăm mẹ là lại có một đống người vây quanh lải nhải, dặn dò đủ kiểu, về lâu về dài tất nhiên sẽ khiến Phụng Cảnh cảm thấy phiền lòng.
Mà hai mẹ con lâu ngày không gặp, tình cảm chắc chắn sẽ nhạt dần, giờ biến thành người khác muốn cậu đi, nhưng bản thân cậu lại không thích đi.
“Hầy.” Phụng Hồng Bác thở dài, sờ đầu Phụng Cảnh, an ủi: “Cũng không thể trách mẹ cháu được, lúc cháu còn nhỏ, bố cháu không may gặp chuyện, qua đời, mẹ cháu vừa phải chăm sóc cháu, vừa giải quyết việc kinh doanh của nhà họ Phụng, vất vả lâu ngày đâm ra đổ bệnh, cộng thêm trong lòng mẹ cháu luôn nhớ mong anh trai cháu nên mãi cũng không khỏe lại được.”
Nói tới đây, Phụng Hồng Bác không nhịn được mà thở dài, lắc đầu cảm thán: “Nếu anh trai cháu còn sống thì tốt rồi, như thế mẹ cháu sẽ vui hơn một chút, sức khỏe cũng khá lên nhiều.”
Phụng Cảnh mới bảy, tám tuổi, nghe thấy ông ba lại nhắc tới người anh trai chưa từng gặp mặt kia thì phiền không chịu nổi, trên mặt lập tức để lộ vẻ mất hứng, bĩu môi cầm điện thoại vừa đặt xuống lên, tính mượn cớ chơi điện thoại để Phụng Hồng Bách không có cơ hội nói tiếp đề tài đó nữa.
Tiếc thay hình như Phụng Hồng Bác đã rơi vào dòng chảy ký ức, không hề để ý tới thái độ khó chịu ra mặt của Phụng Cảnh, hồn nhiên kể tiếp: “Hồi đó cháu còn chưa ra đời, ông từng gặp anh trai cháu vài lần, thằng bé vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn, còn rất vâng lời, tiếc là…”
Ông ta tạm dừng, thở dài.
“Hừ!” Nghe xong, Phụng Cảnh quay đầu Phụng Hồng Bác, nói móc: “Tiếc là anh ta chết mất rồi đúng không? Nhưng cháu chẳng thấy tiếc chút nào, bởi nếu anh ta còn sống, người ông ba thích nhất sẽ là anh ta chứ không phải cháu.”
Nói đoạn, cậu bé nghỉ vài giây, rồi bổ sung: “Vậy tính ra anh ta chết cũng tốt.”
Nghe tới đây, không chỉ tài xế bị dọa, mà tới Phụng Hồng Bác cũng phải lên tiếng quở trách: “Tiểu Cảnh! Sao cháu có thể ăn nói như vậy về anh của mình chứ?!”
“Cháu…” Phụng Cảnh thấy Phụng Hồng Bác giận thật thì hốc mắt lập tức đỏ ửng lên, khóe miệng trề xuống như sắp khóc.
Dù thế, mặt mày Phụng Hồng Bác cũng không tươi lên chút nào, vẫn sa sầm quát: “Sau này không được nói anh trai như vậy nữa, biết chưa? Nhất là lúc ở trước mặt mẹ cháu đấy.”
Nước mắt Phụng Cảnh lập tức lăn dài, trông đáng thương vô cùng.
Cậu bé thút tha thút thít hét lên: “Thế thì mọi người đừng có nhắc tới anh ta trước mặt cháu nữa! Chỉ tổ khiến cháu càng ghét anh ta hơn thôi, nghe càng nhiều thì hận càng sâu!”
Vừa nói, cậu bé vừa đá chân tới lui thật mạnh, như thể sắp nằm vật xuống sàn khóc lóc ăn vạ tới nơi vậy.
“Cháu…”
Phụng Hồng Bác trừng mắt, đang định nói gì đó thì cậu bé bỗng khóc toáng lên.
Vừa khóc, Phụng Cảnh vừa kêu gào: “Người mẹ thích nhất là anh trai, giờ tới ông ba cũng thích anh trai nhất, chẳng ai thương Tiểu Cảnh cả, chẳng thà để Tiểu Cảnh chết quách đi cho rồi, chết coi như hết mà!”
Nói xong, cậu bé vươn tay, tính lau mặt.
Thấy vậy, Phụng Hồng Bác vội nắm lấy tay cậu bé, ngăn không cho cậu chà hỏng mặt mình, đồng thời vừa an ủi, vừa dỗ dành: “Làm gì có chuyện đó, ông ba thích Tiểu Cảnh nhất mà, đừng khóc, nín nào, cháu ngoan đừng khóc nha.”
Dứt lời, ông ta định vươn tay lau nước mắt cho Phụng Cảnh, nhưng khi thấy cậu bé khóc tới chảy luôn cả nước mũi thì lập tức bẻ lái, rút khăn ra đưa cho Phụng Cảnh: “Cháu là đàn ông đội trời đạp đất mà, nào, tự mình lau nước mắt đi, thật là…”
Phụng Hồng Bác vừa nói, vừa bật cười nhìn Phụng Cảnh, tựa như một người ông hiền từ, khả ái.
Phụng Cảnh tự mình lau sạch nước mắt nước mũi, đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Phụng Hồng Bác: "Vậy ông ba ơi, có đúng là ông chỉ thích mình Tiểu Cảnh không?"
"Đương nhiên rồi, đương nhiên ông chỉ thích mỗi Tiểu Cảnh thôi." Phụng Hồng Bác cười nói.
"Vậy... Nếu anh trai còn sống thì sao? Nếu anh trai vẫn còn sống thì ông sẽ thích cháu hay anh ấy ạ?" Phụng Cảnh bĩu môi hỏi.
Phụng Hồng Bác nghe thế thì thở dài, đưa tay xoa đầu của cậu ấy rồi đáp: "Đứa nhỏ ngốc này, sao anh trai của cháu có thể còn sống đây? ... Haiz."
Ông ta ngừng một chút lại nói tiếp: "Tóm lại, ông thích Tiểu Cảnh. Cháu đã vừa lòng với đáp án này chưa?"
Phụng Cảnh nghe vậy mới cười tươi gật đầu, vui vẻ "Ừm!" một tiếng.