Phụng Hồng Bác nhìn thấy Phụng Cảnh vừa khóc rồi lại cười như thế thì ôm lấy cậu ấy mà nói: "Vừa nãy con đang xem gì đó? Cho ông ba xem thử một chút nhé?"
"Là bạn bè của cháu." Phụng Cảnh giơ cao cái điện thoại, ríu rít nói: "Anh Tử Ngang vừa mới đăng một tấm ảnh, cháu chưa kịp xem nữa."
"À, vậy cháu mở đi, chúng ta xem cùng với nhau." Phụng Hồng Bác cười nói.
"Vâng ạ!"
Nghe thấy hai ông cháu ngồi ở đằng sau đã làm hòa, trò chuyện lại, lái xe thở phào, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Thế nhưng mà... Chẳng biết tại sao, rõ ràng chính người lái xe cũng hiểu rất rõ lời nói vừa rồi của ông ba là để an ủi Phụng Cảnh, nhưng... Câu nói "Sao anh trai của cháu có thể còn sống đây?" kia lại khiến cho ông ta cảm thấy ớn lạnh một cách vô cớ.
Thật là khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lái xe nhún nhún vai, cho câu chuyện nhỏ này vào quên lãng.
Mà đúng lúc này, Phụng Hồng Bác kinh ngạc kêu "A?" một tiếng.
Ông ta nhìn chằm chằm tấm hình Chung Tử Ngang tự sướng kia, ánh mắt nhạy bén nhìn hình ảnh thấp thoáng phía sau.
Sau khi bế Phụng Cảnh rồi đặt qua một bên thì ông ta lại mở lời với cậu ấy: "Tiểu Cảnh, con cho ông coi kỹ tấm hình này một chút đi."
"Dạ." Phụng Cảnh gật đầu, để cho Phụng Hồng Bác cầm lấy điện thoại của mình, rồi nhấn vào bức hình chụp, phóng to. Ông ta lập tức thấy rõ nửa cây thảo dược mà Chung Tử Ngang vô ý chụp được.
Cái cây này. . . Đúng là cỏ Vọng Đông Bắc!
Ánh mắt Phụng Hồng Bác trở nên sắc bén, ông ta lập tức nhìn về phía Phụng Cảnh, lên tiếng một cách từ ái, ôn tồn: "Tiểu Cảnh, cháu giúp ông gọi điện thoại hỏi thăm anh Tử Ngang của cháu bây giờ đang đi chơi ở đâu, đợi sau khi chúng ta về tới nơi lại đi tìm cậu ấy chơi chung được không nào?"
Phụng Cảnh nghe nói vậy thì hai mắt tỏa sáng, gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Phụng Hồng Bác sáng rực dõi theo, trong lòng ông ta có chút kích động.
Lại là cỏ Vọng Đông Bắc. Nếu như có thể có được loại thảo dược này, vậy không phải thực lực của ông ta có thể nâng cao thêm một tầm nữa sao?!
Quá tốt rồi.
Phụng Hồng Bác nghĩ ngợi như thế.
Ở một bên khác, trong sân biệt thự.
Nhân lúc Tô Hồng Bảo đang hướng dẫn Chu Phổ làm thế nào để hái cỏ Vọng Đông Bắc, Tô Tái Tái lại dẫn Chung Tử Ngang đi lựa dưa hấu.
Đến khi đã lựa được xong xuôi, Tô Tái Tái dễ dàng ôm mỗi tay mỗi quả, khiến cho Chung Tử Ngang kinh ngạc đến mức không kiềm được mà há hốc miệng ra.
Toát ra biểu cảm "Chị Tái Tái thật là lợi hại!".
"Hả? Đã chuẩn bị xong chưa?" Tô Tái Tái ôm hai trái dưa đi đến nhà kính, Chung Tử Ngang rất ân cần, chủ động chạy "lộc cộc" đến phía trước, vén tấm bạt che nhà kính lên trước giúp Tô Tái Tái.
Vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi Tô Tái Tái khen ngợi cười với cậu ấy một tiếng thì quay đầu nhìn về phía nhóm người Tô Hồng Bảo.
"Ừm, chuẩn bị xong hết rồi." Tô Hồng Bảo gật đầu.
Một chặp lại nói thêm: "Tiểu sư thúc, "Tiêu Mễ" vẫn còn chưa chín lắm, chi bằng hai ngày nữa hẳn thu hoạch?"
Tô Tái Tái vừa mới đặt trái dưa hấu lên bàn, dặn dò kỹ càng để Chung Tử Ngang đi lấy dao, sau khi nghe Tô Hồng Bảo nói thì nhìn về "Tiêu Mễ" ở một bên, đang muốn gật đầu nhưng lại không kìm lòng mà trầm ngâm.
Chu Phổ và Thẩm An đang bỏ cỏ Vọng Đông Bắc vào bình thủy tinh mà Tô Hồng Bảo đã dặn trước, mới vừa làm xong, quay đầu lại thì bắt gặp Tô Tái Tái đang vuốt cằm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Sao thế?" Chu Phổ hết nhìn cô rồi lại nhìn Tô Hồng Bảo, tưởng rằng Tiêu Mễ có vấn đề gì.
Tô Hồng Bảo lắc đầu, ra hiệu mọi người đừng nói chuyện, đợi xem Tô Tái Tái nói thế nào.
"Ừm." Tô Tái Tái trầm ngâm một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Chu Phổ, vỗ tay một cái nói: "Thầy Chu đến cắt dưa hấu được chứ?"
Câu nói vừa được thốt ra, ngoại trừ Tô Hồng Bảo, những người còn lại đều sửng sốt.
... Không phải chứ, bạn học Tô, chuyện trọng điểm bây giờ là chuyện cắt dưa hấu sao?
Thế nhưng Tô Hồng Bảo lại gật đầu nói: "Vậy để con đi múc nước rửa tay cho bác Chu."
Thẩm An mặc dù không hiểu mô tê gì, nhưng nghe cậu ấy nói như vậy cũng lập tức kịp nói câu "Để anh đến giúp".
"Tiểu Tái, tại sao lại biến thành cắt dưa hấu rồi vậy?" Đại Vi đứng ở một bên, ôm cái bình chứa rễ cỏ Vọng Đông Bắc, tỏ vẻ không hiểu.