Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 550

Unknown Chương 550

“… Lau đi này.”

Ngô Lục Lục yên lặng nhận lấy, lau miệng, vạt áo rồi mới quay đầu nhìn về phía Ngô Thẩm Văn nói với giọng đầy trách móc: “Anh cả, anh cố tình đúng không?”

“Hả? Cố ý cái gì cơ?” Ngô Thẩm Văn vuốt nắp trà, mặt mày vô tội nhìn Ngô Lục Lục, vẻ mặt khó hiểu.

Hỡi em trai thân yêu của tôi, sao em lại cảm thấy anh trai em cố ý vậy. Anh trai em ấy mà, chắc chắn, khẳng định luôn là không có chuyện vì hành vi len lén lần trước của em mà “ghi hận trong lòng” tới tận bây giờ đâu.

——

Tại vì đã có Tô Tái Tái sắp xếp từ trước cho nên Chu Phổ biết ngay dạo gần đây mình sẽ có khách không mời mà tới.

Nhưng ông ấy không thể nào tưởng tượng nổi khách không mời này lại là Phụng Hồng Bác!

“Thầy ơi!” Thẩm An vội vã xông vào trong sân trước nhà họ Nghiêm, anh ấy còn chưa kịp chào hỏi Ôn Liễu đã vội vã mở miệng nói: “Ông ba Phụng tới.”

“Ai cơ?”

Cả Chu Phổ lẫn Ôn Liễu đều vô cùng ngạc nhiên.

Một người khác cũng vội vã chạy về không ai khác chính là chị Thịnh.

Chị ấy vừa vào tới nhà, thấy Tô Hồng Bảo với Trình Hồng Huy ở ngay đó thì “Ai nha” một tiếng, nôn nóng mở miệng: “Tiểu sư phụ Tô, người mau ra kia xem đi ạ. Cái người ở chỗ nhà kính của thầy Chu trông có vẻ không giống là người tốt.”

Tô Hồng Bảo nghe xong thì vội chạy ra ngoài.

Trình Hồng Huy cũng chậm rãi đứng dậy, mở miệng: “Chị Thịnh, chị cầm cây gậy ra đây, chúng ta cùng đi xem.”

“Vâng!” Chị Thịnh gật đầu, bỏ giỏ rau qua một bên mà đi lấy cây gậy.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Mễ.

“Cái gì?” Mễ Ông Thành đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn con trai: “Ông ba Phụng đích thân đi tới chỗ Chu Phổ á?”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu, cau mày: “Ba ơi, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Mễ Ông Thành cắn răng: “Đi! Đi tới chỗ Chu Phổ thôi!”

“Ôi chao, giáo sư Chu khách khí quá.” Chu Phổ tự bưng trà lên, còn chưa đến nơi thì Phụng Hồng Bác đã bật cười khanh khách đứng phắt dậy, vươn tay nhận lấy khay trà, sau đó thân thiết nắm lấy tay ông ấy, ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống cạnh mình.

Chu Phổ mỉm cười, lịch sự đáp: “Nào có.” Vì không tiện giằng tay ra khỏi tay Phụng Hồng Bác, ông ấy chỉ đành ngồi xuống.

Lúc này, Thẩm An cũng bưng ly nước trái cây tới, để nó xuống bàn, ngay trước mặt Phụng Cảnh: “Cậu Cảnh, nước của cậu đây.”

“... Hừ!” Phụng Cảnh lườm Thẩm An, khịt mũi hừ một tiếng, rồi quay sang phía Phụng Hồng Bác làm nũng: “Ông ba ơi, chỗ này chẳng có gì thú vị cả, chúng ta về nhà đi ông.”

Dứt lời, cậu bé dè bỉu nhìn bùn đất dính dưới đế giày, giậm mạnh.

Bẩn ơi là bẩn, có gì thú vị đâu, sao anh Tử Ngang lại thích tới mấy chỗ thế này chơi chứ.

Nghe cậu nói vậy, Phụng Hồng Bác quay đầu nhìn, cau mày quát khẽ: “Ngồi yên, ngoan nào.”

Giọng ông ta hơi trầm, khiến Phụng Cảnh giật mình, vội vàng ngậm miệng, thậm chí là hoảng sợ nhìn Phụng Hồng Bác.

Kế tiếp, cậu bé lại quay sang trừng Thẩm An, trông vừa dữ tợn vừa thâm độc, không hề giống một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi chút nào.

Nghe đồn đứa bé này là do một tay ông ba Phụng nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, xem tình hình này thì…

Thẩm An cụp mắt xuống.

Về phần Phụng Hồng Bác, sau khi mắng Phụng Cảnh thì vội quay sang nhìn Chu Phổ, mỉm cười xin lỗi: “Thật ngại quá, thằng bé này bị tôi chiều hư rồi.”

Nói đoạn, ông ta dời mắt qua Thẩm An, vừa gật đầu tán thưởng vừa nói: “Đây là… Tiểu An nhà họ Thẩm đúng không? Bác biết cháu, bác từng thấy cháu vài lần trong mấy bữa tiệc. Có thể đi theo bên cạnh giáo sư Chu học tập, tương lai ắt hẳn vô cùng tươi sáng, không đoán trước được.”

“Làm gì có, bác quá khen rồi.” Thẩm An bình tĩnh đối diện với ông ta, mỉm cười khiêm tốn đáp lời, đặng lui về đứng ngay phía sau Chu Phổ, tỏ ý người lớn nói chuyện, anh ấy không dám xen vào.

Thấy vậy, Phụng Hồng Bác lại gật gù, nói với Chu Phổ: “Là một đứa trẻ tốt.”

Vừa khen, ông ta vừa vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Phổ.

Chu Phổ hơi cong môi, ngay lúc định nói gì đó thì lại vô tình nhìn thấy sợi dây nơi cổ tay Phụng Hồng Bác, chờ tới khi xem rõ hình dạng của sợi dây xong, ông ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi Phụng Hồng Bác: “Ông ba Phụng, sợi dây trên tay ông là…”

Phụng Hồng Bác liếc nhìn sợi dây mà mình cố tình đeo để tới gặp Chu Phổ, lòng thầm đắc ý vì mình quá thông minh, cũng thấy rất tự hào với sự hiểu biết của mình về người này, đồng thời có chút xem thường Chu Phổ, bao nhiêu năm rồi, thế mà vẫn dại khờ như trước.


Bình Luận (0)
Comment